Cuộc hội ngộ mới nhất được chia sẻ trên kênh Tuấn Vỹ kết nối yêu thương của gia đình chú Chân và chú Chận, đã khiến nhiều người xúc động nghẹn ngào. Hai chú là anh em sinh đôi, năm xưa vì gia đình nghèo khổ không có tiền chăm nuôi, chữa bệnh nên đã gửi 1 người vào cô nhi viện rồi thất lạc từ đó. Mãi sau này, khi có điều kiện kinh tế, người trong cuộc mới lên tiếng tìm nhau và may mắn có ngày gặp lại.
Vì nhà quá nghèo mà hai anh em mỗi người một nơi
Năm 1966, chú Chân và chú Chận được sinh ra tại mảnh đất Phan Rang (Ninh Thuận). Cuộc sống gia đình vất vả, cha mẹ phải làm đủ nghề mưu sinh mà vẫn không đủ ăn. Hai con lại thường xuyên đau ốm bệnh tật nên kinh tế ngày càng đi xuống. Đến năm 1968, buộc lòng người cha nghèo phải gửi một trong hai người con sinh đôi vào cô nhi viện nhờ nuôi giúp.
Hai anh em sinh đôi xa nhau từ năm 2 tuổi đến giờ
Người được gửi đi là chú Chân, thỉnh thoảng cha mẹ có vào cô nhi viện thăm nom. Đến sau năm 1975, cô nhi viện giải tán, những đứa trẻ ở đó cũng được chuyển đi nhiều nơi khác, trong đó có chú Chân.
Khi xa người anh em sinh đôi, chú Chận mới có 2 tuổi nên không nhớ gì. Thỉnh thoảng, chú nghe cha mẹ nhắc về chuyện tìm con, nhưng không hỏi nhiều. Đến khi cha mẹ mất sớm cũng không để lại thông tin gì để chú Chận đi tìm người thân.
Về phần chú Chân, vào năm cô nhi viện giải tán, chú đã được gửi đi nhiều nơi, lang thang tại các mái ấm tình thương ở nhiều tỉnh thành rồi được một gia đình nhận nuôi. Chú Chân đã được gia đình nhận nuôi đổi tên thành Phúc, hiện đang ở Đắk Lắk. Chú Chân hoàn toàn không nhớ gì về quê hương, người nhà, nên cũng chẳng có ý định đi tìm.
Họ mừng mừng tủi tủi trong ngày gặp lại
Mãi cho tới sau này, khi đã yên bề gia thất, chú Chận mới chia sẻ thông tin tìm người anh em của mình. Chỉ với một cái tên, năm sinh và địa chỉ cô nhi viện ở Phan Rang, tưởng sẽ chẳng có hi vọng nhưng phép màu đã đến, chú Chân đã nhận ra người thân và liên hệ để được trò chuyện. Mọi thông tin đều trùng khớp, gương mặt lại giống như như đúc, cả hai chú vui mừng khi tìm lại được người thân ở tuổi xế chiều.
Ngày đoàn tụ, những giọt nước mắt đã rơi...
Ngay khi biết thông tin về gia đình ruột, chú Chân đã lên đường về Phan Rang để đoàn tụ cùng người thân. Khi vừa gặp mặt, hai chú đã ôm lấy nhau. Khi xa nhau họ mới được 2 tuổi, cha mẹ lại mất sớm, nên cả hai chú đều không biết ai là anh ai là em. Họ mừng mừng tủi tủi trong giây phút gặp lại, đúng là điều kỳ diệu sau 57 năm xa cách gần như đã chẳng còn hi vọng đoàn tụ.
Họ đã ôm lấy nhau trong ngày gặp mặt
Chú Chận nghẹn ngào chia sẻ: “Năm đó nghe cha mẹ nói qua qua là con bị bệnh, đau ốm suốt nên gửi vào cô nhi viện, còn tưởng sau đó con đã mất rồi nên không đi tìm nữa. Thực ra cũng không có thông tin gì để tìm vì cô nhi viện giải tán, không ai biết gì hết”.
Còn chú Chân thì rất bất ngờ vì không nghĩ tới 57 năm sau, người anh em sinh đôi lại chủ động đi tìm mình. Đôi bên giới thiệu gia đình, thông báo với bà con làng xóm và cùng ra mắt ông bà tổ tiên. Vậy là từ nay, chú Chân đã trở về với gia đình ruột thịt, chỉ tiếc là cha mẹ chú không còn để chứng kiến giây phút đoàn tụ này.
Đại gia đình vui vẻ, giới thiệu họ hàng hai bên
Trước mặt bà con lối xóm, những người họ hàng thân thích, hai chú cùng nhau cắt bánh chúc mừng, chia sẻ những điều còn giấu kín trong lòng bấy lâu nay. Và kể từ nay, sẽ chẳng còn điều gì có thể chia cắt họ được nữa.
Nguồn: Tuấn Vỹ kết nối yêu thương
THẢO ANH