|
Ảnh minh họa. |
Nào ngờ nhà đấy vẫn cứ to mồm cãi nhau như ai, vẫn cho rằng mình đúng. Thật là kỳ lạ. Cứ như là hai người ở hai thế giới khác nhau, nói ngôn ngữ khác nhau vậy nên không thể nào hiểu nhau, không tìm được tiếng nói chung.
Mà những chuyện như thế chả thiếu trong cuộc sống này. Một gã đi ngược chiều lấn sang đường bên kia nhưng sẵn sàng gân cổ lên quát những người đi đúng đường. Một bà bán cá ươn sẵn sàng mắng té tát người mua nếu họ phát hiện cá của bà không tươi...
Thế mới biết con người ta với thế giới quan của mình có thể tạo ra một thế giới riêng biệt. Trong đó cái tôi luôn đúng và bất cứ cái gì khác cái tôi đó đều là sai.
Nhìn một người điên tóc tai bù xù, mặt mũi lem luốc bẩn thỉu, khoác lên mình đủ thứ giẻ rách, bạn sẽ thấy kinh hãi và thương hại. Nhưng nhìn họ cười sung sướng thế kia, biết đâu họ đang hạnh phúc theo cách riêng của họ. Và biết đâu trong mắt họ bạn mới là người đáng thương hại.
Tại sao có những người làm những nghề kinh khủng như trộm cắp, buôn ma tuý, gái điếm, ăn mày ăn xin...? Chưa chắc đã vì họ không còn con đường nào khác mà đơn giản là họ có những lý lẽ, quan niệm riêng để làm như thế.
Tại sao một ông hiệu trưởng mua dâm với học sinh lại vẫn có thể thản nhiên để giảng đạo đức cho những người khác? Nếu họ nhìn nhận hành vi đó theo cách của những người tử tế, theo quy chuẩn đạo đức thì liệu có thể ngẩng mặt lên để sống hay không? Chắc chắn là không thể. Vì thế, họ phải tạo ra cho mình một thế giới quan riêng, trong đó họ có quyền làm cái việc xấu xa đó.
Có lẽ vì thế mà những người tham ô tham nhũng, những kẻ đục khoét của công vẫn sống ung dung, không hề bị lương tâm cắn rứt.
Và nếu thế thì thật nguy hiểm!
TIN LIÊN QUAN
BÀI ĐỌC NHIỀU
Minh Anh