Anh tiến sĩ nên khi quyết định lấy anh, chỉ gặp rất nhiều áp lực. Anh phải công tác ở nước ngoài 3 năm trước khi về được về nước công tác trong viện nghiên cứu. Anh nói, chúng tôi sẽ chỉ vất vả thêm một thời gian nữa thôi nên tôi hãy cố gắng.
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức nhanh chóng. Thậm chí đến ngày giờ tốt cũng không xem kịp. Bởi anh nhận lệnh này là đột xuất, nhưng nó cũng là cơ hội ngàn năm có một cho anh, tôi không thể ngăn anh thực hiện ước mơ của mình. Tôi cũng đã hứa sẽ đợi anh và sau khi anh trở về, chúng tôi sẽ làm đám cưới. Nhưng anh:
- Anh rất sợ mất em. Anh sợ khoảng cách địa lý sẽ mang em rời xa anh. Chúng mình có thể cưới sớm được không em?
Tôi không biết đấy có được coi là lời cầu hôn của anh không nhưng lúc đó tôi đã gật đầu đồng ý. Tôi muốn anh yên tâm ra đi mà không vướng bận gì.
Cưới nhau được hai ngày thì anh đã phải lên đường và 3 năm sau anh mới trở về. Nói không phải đùa chứ, có khi 3 năm làm vợ chồng, chúng tôi chỉ có được 2 lần gần gũi nhau vừa rồi. Và tôi cũng chắc mẩm là mình sẽ mang thai.
|
Ảnh minh họa. |
Nhưng đáng tiếc… Có vẻ chuyện gì vội vàng quá cũng không thể thành công? Con cái cũng là do trời, nên tôi đành ngậm ngùi chờ đợi anh thêm 3 năm nữa. Vì dù sao , năm nay, tôi cũng mới có 25 tuổi.
“Đây là… 5 đứa con của con mọi người ạ! Là con ruột, không phải con nuôi” – Anh nói với giọng ngập ngừng. (Ảnh minh họa)
Vợ chồng chưa quen hơi bén tiếng đã phải rời xa nhau. Tôi có cảm giác mình rất giống với mấy chinh phụ khi xưa. Cũng may, bố mẹ chồng cũng là người rất tâm lý, luôn yêu thương, quan tâm và động viên tôi. Nhưng sựu cô đơn, trống vắng tận sâu trong tim thì không ai có thể lấp đầy được. Ngay cả những cuộc gọi, những chiếc mail của anh. Nhiều lúc nỗi nhớ anh đến quay quắt, điên cuồng, dâng lên, tôi đành phải lao nhanh vào nhà tắm, xối nước lên người để hạ hỏa. Tôi cũng luôn hy vọng anh sẽ giữ được sự chung thủy vẹn nguyên với mình. Và anh luôn khẳng định rằng anh chỉ có tôi. Nhưng chuyện đời là thế, chẳng ai nói trước được điều gì.
Những cuộc điện thoại của anh cứ thế thưa dần. Tôi hỏi thì anh nói là do anh quá bận. Mọi người nói hay tôi thu xếp sang thăm anh. Nhưng anh nhất định không nghe.
- Đường xá xa xôi, để em đi một mình anh không yên tâm. Mà em phải tin tưởng anh chứ. Cố gắng lên em, anh sắp về rồi.
Tình yêu, hạnh phúc muốn bền vững thì phải có sự tin tưởng nhau. Tôi luôn tâm niệm điều ấy. Nhưng rồi, khoảng cách, khoảng cách đã giết chết sự chung thủy ấy.
Ngày anh trở về, tôi háo hức. Dọn dẹp nhà cửa trước cả tháng. Phòng ngủ cũng được trang trí lại. Tôi còn đi cả spa để tút tát lại nhan sắc cho mình. Vậy mà
Tôi khóc. Không ngờ, ngày anh quay về lại là ngày đau đớn nhất cuộc đời tôi. (Ảnh minh họa)
Anh bước ra khỏi sân bay thì ngoài hành lý ra, anh còn dắt theo cả thảy 5 đứa trẻ. Đứa lớn nhất cũng chừng 3 tuổi. Nhìn anh, tôi giật mình. Anh già đi và khá gầy gò, không giống với một người chỉ có ăn và học. Đặc biệt là 5 đứa trẻ, chúng cứ bám riết lấy anh không rời, vẻ mặt ngơ ngác. Anh nhìn tôi với ánh mắt ái ngại thôi chứ không nói gì. Rồi anh giục giã tôi lên xe. Ra về trong sự ngơ ngác, tôi thấy khó chịu vô cùng.
Vừa bước chân vào cửa, anh đã khiến cả nhà ngỡ ngàng với 5 đứa trẻ.
- Đây là… 5 đứa con của con mọi người ạ! Là con ruột, không phải con nuôi. – Anh nói với giọng ngập ngừng
Tôi lúc đó, đứng chôn chân trước cửa. Tôi không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Đêm đó, anh đã thú nhận rằng không thể vượt qua được nỗi nhớ tôi nên anh đã đến với những cuộc tình chớp nhoáng. Và 5 đứa trẻ là kết quả sau mỗi cuộc vui chơi ấy. Họ không đồng ý về nước và cũng không nuôi con nên anh phải mang chúng về.
Tôi khóc. Không ngờ, ngày anh quay về lại là ngày đau đớn nhất cuộc đời tôi. Nói ra sợ người ta không tin, 3 năm kết hôn, 2 lần gần gũi nhưng lại có tới 5 đứa con. Bây giờ, tôi biết phải làm gì trong hoàn cảnh trớ trêu này đây?
Theo Phununews