Đối diện với bản án chung thân về tội Giết người, Non đã ân hận tiếc nuối vì giấc mơ còn dang dở...
Giờ đây, sau hơn 8 năm cải tạo bản án Chung thân về tội Giết người tại trại giam Nam Hà (Bộ Công an), Lò Văn Non, SN 1982, trú tại xã Mường Hun, huyện Sông Mã, tỉnh Sơn La vẫn chưa thôi ân hận, tiếc nuối. Phạm nhân Lò Văn Non bảo rằng, nếu như hôm ấy anh ta không có men rượu trong người, có lẽ đã không hành động hồ đồ như thế. Bởi chính gia đình bố mẹ nuôi cũng hết mực cưng chiều, lo lắng, chăm sóc cho anh ta từ tấm bé.
Trước khi gây trọng tội, cuộc sống gia đình đang rất tốt đẹp, vợ chồng Non sống chung trong một nhà cùng bố mẹ nuôi. Non và ông Hòa (bố nuôi Non) đang xây dựng một cái quán ở phía ngoài để làm ăn. Cả nhà dự tính, Non thì sửa chữa xe máy, vợ sẽ đi học may còn bố nuôi dạy học thêm ở nhà, mẹ nuôi trông coi ruộng vườn và chơi với các cháu trong nhà. Viễn cảnh về một cuộc sống đại gia đình đầm ấm và sung túc với việc làm cho tất cả mọi người nhưng đã đổ bể giữả chừng.
Gây họa vì rượu...
Theo lời Lò Văn Non thì gia cảnh nhà anh ta rất khó khăn. Sinh ra trong một gia đình đông anh em, bố mẹ làm nương rẫy không có tiền nuôi con, phải cho 2 chị em đi làm con nuôi ở nhà bác họ. Bác họ Non làm giáo viên cấp 2. Bố Non có 1 đời vợ trước và có 1 con gái, khi lấy mẹ Non thì sinh thêm được 3 chị em nữa và đã phải gửi 2 con đi cho người bác họ nuôi. Hai vợ chồng ông Hòa không có con, kinh tế cũng tạm ổn.
Ở gia đình mới, Non có nhiều điều kiện hơn. Thế nhưng, Non chỉ học hết lớp 8, vì không theo được nên phải nghỉ học ở nhà làm nương rẫy. Rồi Non cưới vợ, 1 người con gái gần nhà bố nuôi, kém Non 2 tuổi. Vợ chồng Non cũng chung sống với bố mẹ nuôi trong một mái nhà. Do bố nuôi là người có học thức nên sống ở gia đình ấy, cuộc sống của Non khá đầm ấm, vui vẻ. Thế nhưng, cũng chính vì rượu, Non đã nhấn chìm tất cả.
Theo tài liệu, mồng 2 Tết năm 2010, Non đi uống rượu về và bị bố nuôi mắng, lời qua tiếng lại và khi 2 người không kiềm chế được thì chuyện đau lòng đã xảy ra. "Em chỉ đi chúc Tết mọi người nhà vợ và có gọị điện cho bố nuôi là lát nữa vợ chồng con sẽ về nhưng khi vợ chồng em về muộn, bố em đã tức giận...", Non kể.
Hôm đó, trở về nhà cùng với vợ trong tình trạng ngà ngà say, Non bị bố nuôi mắng tới tấp. Ông Hòa cho rằng Non không tôn trọng ông, sống buông thả, không giữ lời hứa... Chưa hết, có lẽ cũng uống rượu rồi nên ông Hòa còn không kìm nén được cơn giận, tát Non một cái. Non đẩy bố nuôi ra bảo có gì từ từ nói chuyện nhưng ông Hòa bảo: Không có gì từ từ cả, hôm nay mày không chết thì tao chết. Rồi ông Hòa cầm dao xông đến.
Thấy bố nuôi cầm dao đuổi đánh, 2 vợ chồng Non sợ hãi bỏ chạy nhưng ông Hòa vẫn đuổi theo. Chạy được một đoạn, vợ Non quay lại quỳ xuống xin ông tha cho nhưng ông nói: “Mày có muốn chết thay nó không, không muốn thì tránh ra”. Vợ Non giật lấy con dao trong tay ông. Non chỉ nhớ rằng lúc đó thấy máu chảy ra từ tay vợ rất nhiều nên cơn giận bùng lên.
Anh ta giật lấy con dao và đâm ông Hòa thế nhưng khi thấy bố nuôi khuỵu xuống thì hốt hoảng cởi áo bịt vết thương cho ông rồi gọi người đưa đi cấp cứu. Đáng ra phải khẩn trương cứu giúp người bị thương còn chuyện khác tính sau thì mấy người em của ông Hòa lại xô đến đánh Non. Non bỏ chạy còn ông Hòa được đi đi cấp cứu nhưng do vết thương quá nặng nên 2 tiếng đồng hồ sau đã trút hơi thở cuối cùng. Biết tin bố nuôi mất, sáng hôm sau, Non rời chỗ nấp, ra UBND xã đầu thú. Một thời gian sau, Non phải đối diện với bản án Chung thân về tội Giết người.
|
Phạm nhân Lò Văn Non trong trại giam.
|
Cải tạo tốt là con đường duy nhất...
Từ ngày về trại giam Nam Hà (Bộ Công an) cải tạo, gia đình Non mới xuống thăm anh ta được ít lần. Non kể rằng, lần đầu tiên gia đình xuống trại thăm, có cả bố mẹ đẻ, mẹ nuôi và đứa con đầu, tất cả đều khóc rất nhiều. Vợ Non trước chỉ ở nhà, chăm sóc con cái, chồng đi làm kiếm tiền. Từ ngày Non vào tù, gánh nặng gia đình đổ lên vai vợ. Thấy vợ gầy, già đi nhiều vì vất vả, Non thương lắm nhưng chẳng biết làm thế nào. Mấy năm nay, Non làm ở đội mây tre đan và được xếp loại khá. Non kể nhiều đêm, tại phòng giam, Non đã suy nghĩ rất nhiều. Tình cảm của bố nuôi dành cho Non rất sâu đậm. Non chưa đền đáp được công ơn của bố nuôi thì đã gây ra trọng tội.
Cũng theo lời Non thì sau khi anh ta vào trại, vợ Non chuyển về ở nhà bố mẹ vợ, được mẹ nuôi chia cho ít tài sản dành dụm để nuôi 3 đứa con. Non bảo nhiều lúc bưng bát cơm lên, nghĩ đến gia đình, vợ con mà thấy cổ họng nghẹn đắng. Non thương vợ, nhớ con và ân hận vì tội lỗi của mình đã gây ra. Chỉ vì một chút nóng giận, không làm chủ đươc mình, anh ta đã gây đau khổ cho nhiều người. Theo lời Non tâm sự thì ngay cả khi anh ta còn ở nhà, kinh tế gia đình đã không được dư dả bởi đứa con út hay đau ốm, giờ tất cả trông vào vợ thì khó khăn càng tăng lên gấp bội.
Theo cán bộ quản giáo ở trại giam Nam Hà, khi mới vào trại Non tỏ ra bất mãn, thường xuyên không chịu cải tạo, không nghe lời khuyên của quán giáo, cũng không thèm nghe bạn tù khuyên bảo. Anh ta ăn uống thất thường, nhiều khi lại bỏ bữa và mất ngủ vì suy nghĩ. Chính vì thế mà vào trại cải tạo được hơn một năm thì Non mắc chứng đau dạ dày.
Cũng vì nhịn ăn và suy nghĩ mà trong một trận đau bụng, Non đã phải mổ cấp cứu vì thủng dạ dày. Sau lần đó, được cán bộ y tế trạm chăm sóc nhiệt tình, những phạm nhân cùng buồng giúp đỡ, Non mới nhận ra được cuộc sống còn nhiều điều quý giá, không thể tự hủy hoại đời mình. Kể từ đó, Non bắt đầu thay đổi. Anh ta sống hòa đồng với bạn tù hơn, tỏ ra nghe lời cán bộ trong trại và chăm chỉ cải tạo. Hỏi Non từ ngày vào trại, được mấy năm xếp loại khá rồi, anh ta cười bảo năm vừa qua mới đạt khá còn những năm trước thì không đạt do tiêu cực.
Nhớ lại những ngày đầu về cải tạo ở trại giam Nam Hà, Non bảo ngày đó không tài nào ngủ được, thậm chí cơm cũng không thể nuốt nổi mặc dù bụng réo ầm ầm vì đói. 8 ngày đầu ở trại, cứ đến bữa ăn, bưng bát cơm lên là mắt Non lại rớm lệ. Nghĩ về tội lỗi của mình; nghĩ đến những ngày đầm ấm sum vầy,… Non ân hận, tiếc nuối…Không biết bao đêm mất ngủ, Non nghĩ về bố nuôi, nghĩ đến những lần ông thức đêm trông Non ốm, cõng con nuôi đến trường trong mưa gió hay những lần ông dạy Non học bài…
Càng nghĩ, Non lại càng ân hận rồi cứ thế ngồi một mình trong góc buồng giam và khóc. Thấy Non quá bi lụy, căn bệnh dạ dày lại hành hạ trong khi gia đình lại quá hoàn cảnh nên được một số phạm nhân cùng buồng chia sẻ bằng cách mỗi khi được người nhà lên thăm, gửi quà, họ lại chia cho Non một phần, coi như động viên, khích lệ.
Nghĩ mình án dài, nhiều lúc Non muốn viết thư động viên vợ đi lấy chồng khác, nhưng cứ nghĩ đến 3 đứa con, anh ta lại bỏ cuộc. Rồi khi vợ đưa con vào thăm, cái nắm tay rất chặt của vợ đã khiến Non thêm vững dạ. Non tin vợ mình, tin vào lời nói của vợ rằng "chỉ mong anh cải tạo tốt, ở nhà mẹ con em sẽ đợi anh về, sau này anh về dù lúc đó già rồi, không làm được gì chỉ cần có mặt anh ở trong nhà là mẹ con em mừng rồi".
Những tâm sự của vợ như tiếp thêm động lực cho phạm nhân Lò Văn Non phấn đấu, cải tạo. Thế nhưng, Non bảo, nhiều lúc lại thương mẹ nuôi. Chồng chết, con đi tù, nhưng giờ bà lại thêm gánh nặng là những đứa cháu ngoại (là con của chị gái Non). Chồng chị gái Non đã chết vì nghiện ma túy, chị gái cũng đã bỏ đi không tin tức, để lại 3 đứa con cho mẹ nuôi.
“Vì vậy, mỗi lần nghĩ đến mẹ, đến vợ con, em không thể cầm được nước mắt. Họ có lẽ đang là động lực lớn nhất, buộc em phải cải tạo tốt, có như vậy thì cơ hội ngày về sẽ ngắn lại và chỉ có cải tạo tiến bộ mới sớm trở về để chuộc lỗi với những người em yêu thương nhất...”, phạm nhân Lò Văn Non tâm sự.
Theo Nguyễn Vũ - Đức Hùng/Phapluatxahoi.vn