Trưa hôm qua đang ngồi chợp mắt nghỉ ngơi một chút trong văn phòng thì có người bạn gọi điện cho tôi hỏi xem gần đây tôi có làm điều gì gây nên tội không mà có 2 ông bà già đang tìm tôi. Rồi cậu ấy bảo tôi lên mạng và gửi cho tôi xem một bài đăng. Trên đó chỉ vẻn vẹn 3 dòng chữ: "Vợ chồng tôi cần tìm người thanh niên này vì việc riêng. Mong bà con giúp đỡ, ai thấy anh ta thì liên hệ với vợ chồng tôi theo số điện thoại 09xx… Chúng tôi xin cảm tạ". Kèm theo đó là chiếc ảnh chụp chứng minh thư cũ của tôi.
Đó đúng là chứng minh thư nhân dân của tôi, nhưng tôi đã bị mất nó từ cách đây 2 năm. Đợt đó tôi đi công tác ở một thành phố khác. Đêm cuối vừa từ quán cà phê trở về khách sạn thì tôi chứng kiến một vụ tai nạn. Chiếc ô tô tải đâm phải xe máy rồi bỏ chạy. Người bị nạn là một cậu thanh niên chỉ tầm ngoài 20 tuổi, tôi vội vã gọi cấp cứu rồi sơ cứu qua cho cậu ta. Cũng may tôi từng được học qua một khóa hướng dẫn cơ bản cách cứu người bị tai nạn.
|
Chuyện này tôi lẽ ra đã quên nhưng nay không ngờ lại nhớ đến. (Ảnh minh họa) |
Khi xe cứu thương tới, tôi cũng theo họ đến bệnh viện làm thủ tục. Điện thoại cậu ta có mật khẩu nên tôi không thể gọi cho ai được đành chờ người nhà cậu ta gọi đến. Cũng may, chỉ 1 tiếng sau đã có mẹ cậu ta gọi tới. Tôi thông báo cho họ tình hình và địa chỉ bệnh viện.
Khi bố mẹ cậu ta đến, tôi rất bất ngờ bởi hai ông bà này rất già. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ chắc cha già con mọn. Hai ông bà có lẽ đau xót quá nên cuống hết cả lên, tôi động viên họ một lúc rồi ra về.
Trở lại khách sạn đã là 4 giờ sáng. Tôi chỉ kịp tắm rửa rồi vội vã trả phòng và ra sân bay để kịp chuyến bay 8 giờ. Lúc rút ví trả tiền taxi tôi mới sực nhớ ra mình đã đóng hết tiền tạm ứng viện phí cho cậu thanh niên kia, lại trả thêm một số dịch vụ riêng của khách sạn, giờ chỉ còn hơn 100 ngàn trong ví.
Tôi đưa chứng minh thư của mình cho tài xế và bảo anh ta chờ tôi vào phòng chờ sân bay rút tiền. Anh ta đồng ý, nhưng khi tôi quay ra thì không tìm thấy tài xế, lại vội chuyến bay nên tôi đành coi như mất chứng minh thư. Trở về thành phố tôi liền đi làm thẻ căn cước mới.
Chuyện này tôi lẽ ra đã quên nhưng nay không ngờ lại nhớ đến. Tôi liên lạc với số điện thoại trên thì giọng một ông lão nghe máy. Ông ta bảo mình là cha của cậu thanh niên từng được tôi cứu, hiện đang ở thành phố nơi tôi sống, mong tôi cho ông bà địa chỉ đến gặp để cảm tạ lại chuyện cũ vì lần đó họ bối rối quá quên cả cảm ơn.
Tôi gặp lại ông bà ấy ở một quán cà phê gần khách sạn ông bà ở. Hai người họ còn già hơn cả trong trí nhớ. Vừa ngồi vào bàn, họ đã nước mắt rưng rưng than với tôi rằng con trai họ chết rồi, chết trong một vụ tai nạn khác vì không gặp được người tốt như tôi. Đó là cậu con nuôi mà khi 2 ông bà gần 50 tuổi mới nhận nuôi từ một ngôi chùa ở quê. Hai ông bà không con cái đã dự định cả đời cô độc, nhưng vì thương đứa bé bị bỏ rơi mà nuôi nấng hơn 20 năm, không ngờ cuối cùng vẫn không giữ được.
Giờ hai ông bà không biết sống được bao lâu nữa nên bán hết nhà cửa đất đai, một nửa tiền đã đưa đi làm từ thiện, nửa còn lại muốn cho tôi để cảm ơn trước kia tôi đã không ngần ngại cứu con trai họ. Ông bà kể rằng sau khi từ viện ra, anh con trai lên mạng lần tìm hỏi và đi chuộc lại được tấm chứng minh thư của tôi. Song chưa kịp tìm người để cảm tạ thì đã qua đời. Giờ họ muốn làm thay phần con trai rồi sẽ lên chùa sống nốt quãng đời còn lại ở đó.
Tôi nghe họ nói mà xót xa vô cùng. Nhìn họ già như ông bà nội của tôi vậy, tôi muốn làm chút gì đó cho họ. Tôi có nên nhận nuôi họ không hả mọi người? Liệu cha mẹ ông bà tôi có đồng ý? Hay nên để họ theo kế hoạch của mình, lên chùa sống? Còn món quà cảm ơn hơn 500 triệu kia, tôi có nên cầm? Mà cầm thì thực tình tôi cảm thấy rất áy náy, cứu người nào mong nhận được báo đáp thế này, huống chi cậu thanh niên ấy cũng không còn sống nữa. Tôi thật lòng rất băn khoăn, mong mọi người góp ý cho tôi.
Theo Kas Nguyen/Báo Tổ quốc