"Người yêu cũ luôn là một thứ rất hãm". Tôi đã từng nghe câu này nhiều rồi nhưng bản thân không hề rút kinh nghiệm, để bây giờ hối hận thì đã quá muộn màng! Tôi muốn tâm sự cho chị em nghe để đừng ai mắc sai lầm ngu ngốc như tôi nữa.
Thực sự thì tôi không phải một cô gái quá xuất sắc, nhưng từ hồi học mẫu giáo đến khi đi làm đều được mọi người xung quanh khen xinh xắn dễ thương. Bố mẹ tôi chỉ có duy nhất một đứa con nên cũng chiều chuộng, từ bé đến lớn tôi chẳng phải vất vả làm gì. Nhà tôi không giàu nhưng cũng có chút tiếng tăm khắp thành phố bởi ông bà nội sở hữu tiệm bánh có tuổi đời hàng chục năm. Tôi suốt ngày bị bạn bè trêu là "tiểu thư Ngọc bánh mì".
Cuộc đời tôi cơ bản khá êm đềm cho đến khi tôi va phải mối tình đầu tiên. Đó là năm tôi học lớp 11, khi ôn thi đội tuyển quốc gia thì tôi gặp Phúc. Vẻ ngoài cao ráo điển trai, thêm nụ cười nhếch mép, Phúc đã cuốn hút tôi ngay từ khi chạm mặt ở bãi gửi xe. Cậu ấy học trường khác nhưng chung lớp ôn thi với tôi. Vì quá nhút nhát nên tôi không dám mở lời, chỉ hay lén nhìn Phúc trong giờ học và âm thầm "soi" Facebook cá nhân của cậu ta.
Tôi kể cho cô bạn thân cùng bàn nghe, thế quái nào cô ấy lại đi "mách lẻo" luôn với chính chủ! Thế là một ngày xấu giời khi tôi quên mang ô, Phúc đã tiến lại gần rồi chở tôi về nhà, trong chiếc áo mưa chật chội cậu ấy đã ngỏ lời bảo "Mình cũng thích Ngọc". Tim tôi vỡ òa vì sung sướng, rồi sau đó tôi lãng phí mất 5 năm chỉ để phát hiện Phúc cắm sừng mình hết lần này tới lần khác.
Bạn bè ai cũng chửi tôi ngu, thậm chí con bạn thân có lần còn tức đến nỗi đánh tôi mấy phát, ép tôi chia tay Phúc ngay trước khi cậu ấy làm tôi be bét cả thanh xuân. Dĩ nhiên tôi không đủ can đảm để chấm dứt mối tình đầu, con gái ai yêu vào mà chẳng khờ dại! Tôi chỉ quyết tâm "đá" Phúc ra khỏi cuộc đời mình khi cậu ấy bỏ rơi tôi trong bệnh viện, ngày tôi bị tai nạn gãy chân, cậu ấy tắt điện thoại để ngủ qua đêm với một cô gái khác quen trên mạng.
Bẵng đi một thời gian dài tôi không nghe tin gì của Phúc nữa, cậu ấy từng đến nhà tôi để xin lỗi và đòi gặp mặt sau vụ tai nạn, nhưng bố mẹ tôi đã đuổi đi, cấm Phúc không được lại gần tôi nữa. Mất mấy tháng để vui vẻ trở lại, dần dần tôi cũng quên hết tổn thương cũ và quen bạn trai mới.
Việt là quản lý một nhà hàng lớn, ông nội giới thiệu anh với tôi trong một bữa tiệc. Gia đình tôi cung cấp bánh mì bánh ngọt cho nhà hàng chỗ Việt làm, nên cũng coi như anh là đối tác. Việt hơn tôi 5 tuổi, so với anh thì tôi khá trẻ con nhưng cuối cùng tôi lại là người tỏ tình trước khiến anh bất ngờ. Trong một lần say ngất ngưởng, tôi đã gọi điện cho Việt bảo anh tới đón, rồi hôm sau tôi chính thức trở thành bạn gái của anh.
Tôi kể hết cho Việt nghe mối tình bọ xít với Phúc, anh tỏ ra ngạc nhiên khi biết tôi yêu anh mới là người thứ 2. Anh tỏ ra rất trân trọng điều đó, khi biết tôi 24 tuổi vẫn còn trinh nguyên thì anh lại càng tha thiết muốn cưới tôi làm vợ. Lúc Việt ngỏ ý xin cưới, cả gia đình tôi rất mừng và đồng ý gả tôi đi ngay.
Thế nhưng bi kịch bắt đầu từ buổi chụp ảnh cưới, tôi đang trang điểm thì một số lạ gọi đến. Nhận ra giọng của Phúc tôi thực sự ngạc nhiên, không ngờ cậu ta dám gọi cho tôi và đưa ra lời đề nghị khá kỳ quặc: nhờ tôi đóng giả làm bạn gái đi chụp ảnh kỉ niệm, bởi mẹ Phúc đang bị ung thư giai đoạn cuối! Phúc kể lể nghe rất thương tâm, còn sụt sịt khóc nữa nên sau một hồi suy nghĩ tôi đã đồng ý đến gặp mẹ anh.
Tôi giấu Việt chuyện bạn trai cũ liên lạc, cùng mẹ Phúc đến studio chụp một bộ ảnh gia đình. Bố Phúc ly dị xong đã bỏ đi từ lâu, hoàn cảnh cậu ta cũng đáng thương còn mỗi mẹ với em gái. Nhìn mẹ Phúc gầy gò trong chiếc áo dài màu tím, tôi thương bà như mẹ mình vậy. Nghe Phúc giới thiệu tôi là bạn gái thì bà vui lắm, nằng nặc đòi 2 đứa mặc đồ cô dâu chú rể cho bà ngắm lần cuối cùng. Tôi lúng túng định từ chối, nhưng mẹ con Phúc năn nỉ dữ quá nên đành gật đầu.
Đang chụp thì chồng sắp cưới gọi, tôi vội xách váy chạy ra ngoài. Không ngờ vừa đứng ở cửa tiệm thì Việt lù lù xuất hiện sau lưng, anh túm vai tôi xoay lại với ánh mắt ngỡ ngàng! Tôi giật mình nhớ ra nhà hàng của anh ở ngay bên kia đường chỉ cách studio một đoạn, Việt đi qua vô tình thấy ai đó giống tôi bên trong nên gọi thử. Nào ngờ, anh nổi điên khi thấy tôi mặc váy cưới chụp cùng gã trai khác!
Tôi chạy chân đất đuổi theo Việt, quỳ xuống xin lỗi và mong anh nghe giải thích nhưng anh đẩy tôi ngã ra một cách lạnh lùng. Việt rút từ trong túi ra một tờ giấy màu hồng, xé vụn nát trước mặt tôi và cười khinh bỉ: “Không ngờ cô lại chơi trò bắt cá 2 tay, tưởng cô cao quý ngoan hiền thế nào, cưới cô về xong chắc đầu tôi mọc cả trăm cái sừng mất! Về bảo bố mẹ hủy hôn đi, khỏi cưới xin gì nữa!”.
Phúc chạy ra đỡ tôi dậy, Việt còn định xông vào đấm nhưng tôi kịp can ngăn. Thấy tôi bênh trai lạ, anh càng tức giận chửi to hơn. Tôi khóc xin anh đừng hiểu lầm nhưng đã quá muộn, sao tôi lại trót dại làm chuyện ngu ngốc thế cơ chứ! Đáng lẽ ra tôi nên kể cho Việt về chuyện mẹ Phúc, biết đâu anh sẽ thông cảm. Còn giờ tôi tự ý đi chụp ảnh như sắp cưới người khác, quả báo cũng đáng đời...
Theo Aries/Nhịp sống Việt