Ngày còn con gái, chị Tình khá đẹp. Nhiều chàng trai thành phố có công việc ổn định, gia đình tử tế theo đuổi, chị không ưng. Thế rồi, chị yêu và kết hôn với một người đàn ông quê Bắc Giang.
Về làm dâu, chị làm mát mặt chồng và gia đình bởi sự khéo léo, tháo vát, biết trên biết dưới của mình.
|
Chị T: “Tôi sẽ vay thêm tiền rồi thụ tinh trong ống nghiệm”. |
Nhưng hai tháng trôi qua, tiếp đến 6 tháng và một năm sau cưới, bụng chị không thấy... phồng lên. Gia đình chị dần dần thay đổi thái độ. Chị thành người thừa và là người mang lại...xui xẻo cho gia đình.
Hễ ai trong gia đình xảy ra chuyện hoặc chồng chị làm ăn thua lỗ, tất cả lỗi đều do... “đứa đàn bà không biết đẻ!”.
Mới đầu chồng chị còn an ủi, động viên vợ cố gắng. Lúc ấy, kinh tế còn khó khăn, chị cũng không đi khám, chỉ đi lấy thuốc của một vài thầy lang gần nhà. Sau hơn 2 năm không thấy có con, chồng chị cũng lạnh nhạt dần với vợ.
Kể lại quãng thời gian kinh khủng ấy, chị bảo: “Đã có lúc chị muốn chết quách đi. Không có con đã là một bất hạnh quá lớn vậy mà chẳng còn ai bên mình chia sẻ".
Chị bàn với chồng, xuống Hà Nội khám bệnh. Anh chồng nhất định không đi. Anh còn nói với chị rằng: “Bồ của tôi có bầu được 3 tháng rồi”!
Chị đau khổ đến tột cùng, câu nói ấy của chồng đồng nghĩa với việc không có con nguyên nhân là do chị và chị hãy... ra đi cho nhanh. Hai tháng tiếp theo nằm bẹp một chỗ bên nhà bố mẹ đẻ, chồng và gia đình chồng cũng không một câu hỏi thăm.
Hơn nửa năm sau chị lại tìm về quê chồng. Đến đầu làng, người ta chỉ trỏ, bàn ra tán vào về chuyện gia đình chị. Hóa ra, họ đã đón cô bồ kia về sinh đẻ và cung phụng như bà hoàng. Về đến nhà, chồng dửng dưng, cô bồ thì cười đắc thắng...
Chị tưởng như có thể chết đi, chị lặng lẽ để lại một lá đơn ly dị trên bàn và ra Hà Nội sinh sống.
“Tôi ra Hà Nội khám và biết mình chỉ bị tắc vòi trứng. Bác sĩ nói chỉ cần điều trị một thời gian sẽ khỏi và có thể mang thai”, chị T tâm sự.
Chị cho biết, cũng đã 2 năm chị không về quê. Có đôi lần người chồng gọi điện, tỏ ý xin lỗi và mong chị quay về. “Nghe đâu, cô bồ sinh con được một năm thì ôm con bỏ trốn. Anh ta cũng gọi điện nói xin lỗi và mong tôi về. Nhưng về làm gì, tình yêu với người đàn ông ấy đã không còn”, chị T nói.
Chị bảo, cũng có đôi người đàn ông đến tìm hiểu và ngỏ ý muốn kết hôn với chị. Nhưng chị đều lắc đầu từ chối. “Hiện tôi vẫn đang điều trị bệnh. Sau khi khỏi bệnh, tôi sẽ vay thêm tiền rồi thụ tinh trong ống nghiệm. Tôi thèm được làm mẹ, thèm được ẵm con…”, chị T chia sẻ.
* Tên nhân vật trong bài đã được thay đổi.
Theo Dân Việt