Sau 5 năm chung sống, tôi nghĩ ly hôn là giải pháp tốt nhất cho cả hai. Tôi cứ tưởng chỉ cần tôi yêu anh, chỉ cần tôi hết lòng vì gia đình là đủ. Có thể tôi biết nhưng chưa từng một lần dám tin hay thừa nhận: Chồng tôi, anh ấy không yêu tôi.
Tôi và anh gặp nhau khi tuổi đôi mươi, trái tim tôi gần như ngay lập tức yêu anh khi đó - chàng trai có dáng người mảnh khảnh với ngón đàn guitar điêu luyện và giọng hát mê hoặc lòng người. Khi đó, chúng tôi đều đang là sinh viên, tình cảm đầy si mê nồng nhiệt.
|
Ảnh minh họa. |
Tôi đã theo đuổi anh, chính xác là như vậy. Tôi chăm lo cho anh từng ly từng tý, coi anh như không khí của mình. Anh không quá nồng nhiệt, cũng không quá vô tình, nó đủ để tôi tin rằng chúng tôi có thể ở bên nhau mãi mãi.
Trong suốt 3 năm quen nhau, tôi là người luôn yêu nhiều hơn, nói đúng ra là chạy theo anh. Còn anh, lúc ấm áp, lúc lạnh lùng băng giá. Nhiều lần, anh muốn rời xa tôi, nhưng là tôi đã bất chấp tìm mọi cách để giữ anh ở lại, bao gồm cả việc cố tình "bẫy" anh uống say để rồi tôi có bầu và phải cưới chạy.
Đám cưới, đó là điều tuyệt vời nhất tôi từng mơ mà có được. Anh không vui, cũng không tỏ ra buồn. Anh nói với mọi người: Tình yêu lúc này có lẽ không quan trọng bằng việc anh phải có trách nhiệm với tôi và đứa trẻ. Và thế, chúng tôi về chung một nhà. Đêm tân hôn, dù anh say đến mức chẳng thể làm thủ tục động phòng, tôi vẫn rơi nước mắt hạnh phúc khi nằm cạnh.
Tôi từng tưởng rằng, chỉ cần được sống với anh thôi là đủ, nhưng không phải. Tôi đã thực sự mong muốn nhiều hơn. Mong được anh hỏi han ân cần khi ốm, mong được anh chia sẻ những chuyện thường ngày, mong một vòng tay ôm lúc nửa khuya đêm lạnh, mong một câu trêu đùa tình tứ, mong được làm một người vợ được chồng yêu thương thực sự.
Nhưng bao năm sống bên nhau, mãi mãi tôi chẳng thể có được cảm giác ấy. Thế rồi, tôi phát hiện anh có bồ. Anh không che giấu, cũng không công khai chuyện đó, anh chỉ lặng lẽ, lạnh lùng, đi sớm về tối. Hàng tháng đưa cho tôi tiền lương để nuôi con như một thứ nghĩa vụ anh phải làm tròn.
Tôi vẫn chịu đựng, tôi nghĩ rằng, tình cảm của tôi sẽ lay chuyển được anh. Nhưng rồi, anh nói với tôi: "Em có thực sự hạnh phúc không? Chúng ta có nên tiếp tục cuộc sống như vậy? Anh xin lỗi, đáng ra từ đầu, anh nên dứt khoát..." Mỗi lời anh nói ra đều như dao đâm trực diện vào trái tim tôi.
Sau bao năm bên anh, tôi vẫn không thể có được trái tim người đàn ông ấy. Tôi không biết mình có nên cố gắng hay mạnh mẽ từ bỏ. Hiện tại, cuộc sống của chúng tôi thực sự nhạt nhẽo và nặng nề, thậm chí còn không bằng những người hàng xóm. Có lẽ tôi đã sai khi sống chết lấy bằng được một người không yêu mình.