Quyết định ly hôn vì nhà chồng cay nghiệt

Google News

Để đến được với nhau, anh chị đã phải vượt qua biết bao sóng gió từ rào cản của gia đình. Thế nhưng, số phận như trêu ngươi chị thêm một lần nữa. Chị đang đứng bên bờ vực thẳm của cuộc đời...

Chị V là gái tỉnh lẻ, lên Hà Nội học đại học rồi được ở lại thủ đô làm việc, lấy được tấm chồng giàu có, thành đạt ai cũng nghĩ chị sung sướng như chuột sa chĩnh gạo. Vậy mà, giờ đây cuộc sống của chị thật bất hạnh, chị đang đứng bên bờ vực thẳm của cuộc đời. Có lúc chị muốn chết đi cho nhẹ lòng, không phải vương vấn gì nữa nhưng nghĩ đến đứa con tật nguyền và bố mẹ già ở quê, chị phải vươn lên tiếp tục cuộc sống để chăm lo cho những người thân yêu nhất của chị đang rất cần chị.
Chị V công tác ở một xí nghiệp của Bộ quốc phòng, còn anh Q, chồng chị làm Phó giám đốc công ty đồ gỗ cao cấp của gia đình. Hai người cưới nhau năm 2010. Trước đây, hai người từng có một tình yêu trong sáng, đẹp đẽ đầy thơ mộng với bao kỷ niệm thân thương gắn bó từ hồi cả hai còn là sinh viên một trường đại học ở Hà Nội.
Để đến được với nhau, anh chị đã phải vượt qua biết bao sóng gió từ rào cản của gia đình anh. Ngày anh dẫn chị về ra mắt và thưa chuyện với bố mẹ xin được cưới chị làm vợ, bố mẹ anh đã ra sức phản đối, mà phản đối gay gắt nhất là mẹ anh. Bởi bà không thích cô con dâu xuất thân từ tỉnh lẻ, nghèo khó, không xứng với con bà.
Anh Q là con trai duy nhất của gia đình, lại xuất thân trong một gia đình dòng dõi nhiều đời làm kinh doanh giàu có nên mẹ anh muốn con trai bà phải lấy được cô con dâu con nhà giàu có, bố mẹ có chức quyền, là gái thành phố oai phong, lý lịch hoành tráng. Nhưng đứng trước sự quyết tâm bảo vệ tình yêu của con trai, bố mẹ anh đành phải chấp nhận cưới chị V về làm dâu.
Quyet dinh ly hon vi nha chong cay nghiet
Ảnh minh họa. (Nguồn Phụ nữ Việt Nam)
Vì không ưng thuận từ đầu nên về nhà chồng chung sống, chị thường xuyên bị mẹ chồng chê bai, chì chiết. Mặc dù, chị đã cố gắng làm cô con dâu tốt, giỏi việc nước, đảm việc nhà để làm vừa lòng bố mẹ chồng nhưng mối quan hệ giữa chị và bố mẹ chồng, đặc biệt là mẹ chồng không hề được cải thiện mà lúc nào cũng căng thẳng như sợi dây đàn. Chị sống rất khổ tâm, rất may được chồng thương yêu, động viên và che chở nên chị đã vượt qua được mọi trở ngại, vợ chồng chung sống hạnh phúc.
Hai năm sau khi cưới, chị sinh được cậu quý tử khỏe mạnh, khôi ngô. Niềm hạnh phúc của vợ chồng chị như được nhân lên gấp đôi. Cũng từ khi chị sinh cháu đích tôn nối dõi cho nhà chồng thì bố mẹ chồng đã thay đổi hẳn thái độ, đối xử tốt với chị hơn, những mâu thuẫn mẹ chồng - nàng dâu trước đây không còn. Những tháng chị ở cử được bà quan tâm, chăm sóc chu đáo khiến chị rất cảm động.
Thế nhưng, số phận như trêu ngươi chị thêm một lần nữa. Khi cháu Tú, con trai chị được 6 tháng tuổi thì chị phát hiện cháu có nhiều bất thường như khó khăn trong cầm đồ chơi, thường nằm ngoan một chỗ, không có phản ứng khi có người đến gần hay bế ẵm. Vợ chồng chị đưa con đi khám thì phát hiện cháu bị teo dây thần kinh thị giác dẫn đến bị mù.
Nghe bác sĩ thông báo kết quả khám của con, vợ chồng chị choáng váng, suy sụp. Và điều khiến chị đau lòng hơn hết đó là từ khi biết cháu Tú không được bình thường như bao đứa trẻ khác thì bố mẹ chồng lại trở mặt với chị, luôn mồm chì chiết, nguyền rủa và đổ hết lỗi lên đầu con dâu.
Bà suốt ngày đay nghiến chi. Lúc thì bảo chị là đồ không biết nuôi con nên nó mới ra nông nỗi như vậy. Lúc thì rủa bố mẹ, dòng dõi nhà chị do ăn ở không ra gì nên quả báo sinh ra đứa cháu tật nguyền... Còn gia đình bà dòng dõi, danh giá nên không thể có nòi giống tật nguyền như vậy được. Nghe những lời mẹ chồng đay nghiến, nguyền rủa, chị ức nghẹn đến tận cổ họng, nhiều lúc muốn bế con rời khỏi căn nhà đó ngay lập tức nhưng vì yêu và kính nể chồng, thương con nên chị đành nín nhịn để giữ hòa khí gia đình, tập trung chạy chữa tật bệnh cho con.
Mặc dù vợ chồng chị đã đưa con đi hết bệnh viện nọ, bệnh viện kia để chữa trị nhưng tất cả đều bó tay, không thể tìm lại ánh sáng cho con. Anh chị còn đau khổ hơn khi cháu Tú lên 3 tuổi nhưng không biết nói, không một tiếng gọi mẹ, không nhận biết được mọi thứ, kể cả bố mẹ mình. Vợ chồng chị đưa con đi khám thì phát hiện cháu mắc thêm chứng tự kỷ.
Suốt 3 năm qua, vợ chồng chị lăn lộn cùng con ở các chuyên khoa của bệnh viện lớn, các trung tâm chuyên biệt nhưng tình hình của con cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu. Rồi anh chán nản, buông xuôi. Nhưng chị thì quyết không đầu hàng, tiếp tục đồng hành cùng con, hy vọng mọi điều tốt đẹp hơn đến với con mình.
Không chạy chữa được cho con, anh Q tâm lý chán nản, lại thường xuyên nghe những lời xúi giục, chia rẽ tình cảm vợ chồng anh nên anh Q thường hay cáu gắt với vợ con. Dần dần, anh ít nói chuyện, ít chia sẻ mọi việc lớn nhỏ với vợ, việc con cái anh cũng phó mặc cho vợ lo liệu. Mỗi lần nghe bố mẹ anh chì chiết, chê bai vợ thì anh cũng mặc kệ, không bênh vực cho chị như trước kia nữa.
Anh thường xuyên trở về nhà trong trạng thái xay sỉn, nhếch nhác và buông những lời xúc phạm vợ. Nhiều lần bạn bè chị bắt gặp anh vui đùa ngả ngớn giữa những cô tiếp viên hở hang ở quán cà phê đèn mờ. Chị phê bình thì anh bảo chị vớ vẩn và không nói thêm gì. Mỗi lần chị nói, mẹ chồng đều đay nghiến chị, bênh anh chằm chặp, ngay cả khi anh sai rõ ràng. Bà còn nhắc đi nhắc lại, anh làm ra tiền, anh phải được vui chơi. Quan hệ giữa vợ chồng chị ngày một căng thẳng và xa cách.
Một người chồng người cha mà chị đã rất tự hào, nhưng giờ đây đã sống yếu đuối, thiếu trách nhiệm với vợ con khiến cuộc sống của mẹ con chị mất hết phương hướng, mất đi chỗ dựa tinh thần. Bố mẹ chồng không chỉ khinh thường con dâu, suốt ngày nguyền rủa, không quan tâm đứa cháu tật nguyền mà còn “giáo dục” con trai coi thường vợ, xúi giục anh bỏ mặc vợ con.
Sống trong ngôi nhà ấy chị cảm thấy chán ngán vô cùng. Bây giờ chị thấy ngôi nhà ấy chẳng còn gì để níu kéo chị nữa. Chị quyết định ly hôn để giải thoát cho mình.
Bình Nguyên