Tôi cưới vợ khi vừa tốt nghiệp đại học mặc dù gặp sự phản đối của gia đình. Bố mẹ tôi muốn tôi tập trung cho sự nghiệp trước khi nghĩ đến chuyện hôn nhân, nhưng chúng tôi yêu nhau đã lâu, nên tôi quyết định làm đám cưới.
Vợ tôi học trung cấp kế toán và đi làm cho một cửa hàng vật liệu xây dựng ở quê. Cưới xong, tôi làm việc cho công ty trang trí nội thất ở thành phố nên vợ nghỉ việc đi theo tôi.
Lúc đầu, chúng tôi thuê phòng trọ để ở, tôi đi làm còn vợ ở nhà. Tôi nhờ người quen xin việc cho vợ nhưng khó tìm được công việc nhàn hạ, cho vợ đi làm công nhân thì sợ cô ấy vất vả.
Suy nghĩ mãi, vợ tôi quyết định đi học liên thông lên đại học và bố mẹ vợ tôi nói sẽ chu cấp tiền học. Thế nhưng, vợ tôi học được một năm thì bố vợ tôi bị tai biến nên kinh tế cũng kiệt quệ theo, vậy là tôi phải cật lực kiếm tiền, xoay xở mọi việc để lo cho vợ học hành.
|
Ảnh minh họa |
Vừa học vợ tôi vừa sinh con nên cũng rất vất vả, thấu hiểu được sự vất vả nên chúng tôi động viên nhau vượt qua. Vợ tôi sinh xong đứa con đầu lòng được chín tháng lại tiếp tục vỡ kế hoạch đứa thứ hai.
Tôi an ủi vợ, rằng con cái là lộc trời nên vợ học xong thì cũng là lúc đứa con thứ hai chào đời. Lúc này, đồng lương làm thuê của tôi không đủ để lo cho gia đình nữa nên quyết định ra làm riêng, chuyên về mảng thiết kế và nhận thêm phần thi công nội thất.
Để có vốn mở công ty, bố mẹ vợ đã phải thế chấp căn nhà đang ở cho ngân hàng và vay mượn họ hàng giúp vợ chồng tôi.
Nhờ có kinh nghiệm và những khách hàng thân thiết trước đây, công ty tôi dần có chỗ đứng và ngày càng khấm khá.
Trong vòng hai năm, tôi đã mua được nhà và xe, lo cho gia đình cuộc sống đầy đủ. Nhưng lúc này cũng là lúc tôi đổ đốn, tôi bắt đầu chi tiêu không biết tính toán, mua sắm hàng xa xỉ, thích đi chơi. Vợ tôi nhiều lần nhắc nhưng tôi nghĩ mình làm ra tiền thì mình có quyền được hưởng thụ.
Vợ tôi chán nản bỏ ra làm ở tập đoàn nước ngoài với thu nhập cũng khá và kể từ đó chúng tôi không còn thường xuyên tâm sự hay chia sẻ công việc với nhau như trước đây nữa.
Rồi tôi chạy theo người tình trẻ, bỏ bê vợ con. Khi vợ tôi phát hiện thì chính tôi là người đề nghị ly hôn. Chúng tôi chia tay nhau trong chóng vánh, tôi để lại nhà cửa cho vợ con và đi theo người tình trẻ.
Hơn một năm trở lại đây, công ty tôi làm ăn không tốt. Vài dự án bị hết vốn hoặc vướng pháp lý nên ngưng trệ, khách không trả tiền, tôi không thu hồi được vốn, công nợ khó đòi ngày càng nhiều. Trong khi đó, tiền thuê mặt bằng, tiền lương nhân viên hàng tháng và các khoản chi vẫn như núi lở.
Tôi loay hoay giữa bài toán thu chi, mượn đầu này, trả đầu kia với lãi suất cao ngất. Nhưng việc xoay xở cũng có hạn, tình hình mỗi lúc một khó khăn.
Tôi liều mình cầm cố tài sản cố định để vay nợ ngân hàng, nhưng tình hình kinh doanh ngày càng bế tắc. Cách đây 5 tháng, các chủ nợ dồn tôi vào chân tường, buộc phải công khai tình cảnh phá sản. Khi tôi vỡ nợ cũng là lúc người tình bé bỏng quay lưng đi.
Giữa lúc không biết phải bấu víu vào đâu thì tôi nhận được 2 tỷ từ vợ cũ. Cô ấy nói coi như đó là món quà cảm ơn vì ngày xưa dù khó khăn đến mấy thì tôi cũng vẫn động viên cho cô ấy đi học nên cô ấy mới có được ngày hôm nay.
Đến thăm vợ cũ và các con tôi thấy 3 mẹ con cô ấy sống rất đủ đầy và vui vẻ, lúc này tôi mới biết mình đã sai khi phụ bạc vợ, muốn xin vợ cũ một cơ hội quay về nhưng tôi lại không biết phải mở lời thế nào.
Nhiều đêm nghĩ đến 3 mẹ con cô ấy tôi chỉ biết lau nước mắt trong sự ân hận muộn màng.
Theo Bạn đọc Thái Hưng/Infonet