Vân tuyệt nhiên không biết gì suốt một thời gian dài. Luân bồ bịch bên ngoài rất kín đáo, anh giỏi chùi mép nên về đến nhà lại trở thành một người đàn ông của gia đình hết mực chiều vợ, thương con…
Khi có nhân tình, Luân còn yêu đời và quan tâm đến mẹ con Vân hơn. Tính tình anh khác trước rất nhiều, đối xử với Vân lãng mạn hơn nhằm đánh lạc hướng vợ. Vân bán tín bán nghi, cũng thử thăm dò chồng nhưng anh bảo:
- Anh học cách hâm nóng tình cảm vợ chồng trên mạng nên về nịnh vợ tí không được à? Em không thích thì thôi.
- Thì nó cứ sao sao ấy, em không quen.
Thế nhưng, sự thật anh qua lại với người phụ nữ khác bên ngoài tận hơn 1 năm trời. Những cử chỉ quan tâm, chăm sóc chỉ là để che mắt vợ. Cho đến khi chính Vân vô tình đọc được những tin nhắn mùi mẫn của hai người trong điện thoại mà anh để quên trong phòng tắm thì mới ngã ngửa.
Vân mang điện thoại ra gọi chồng và làm um lên. Bị cô tra vấn nên anh không chối cãi, thẳng thắn thú nhận mọi chuyện. Anh bảo cưới Vân vì thương hại cô, còn khi hẹn hò với nhau thời sinh viên anh chưa bao giờ có ý muốn cưới. Khi đã là vợ chồng, anh cũng chỉ hoàn thành cho xong trách nhiệm, không thấy hạnh phúc khi ở bên Vân.
Luân đã theo đuổi cô nhân viên lễ tân trong một khách sạn. Họ cặp kè hơn một năm rồi mà Vân không hay biết. Những tin nhắn tình cảm, ngọt ngào mà anh từng dành cho Vân trước đây anh lại gửi cho người khác. Thậm chí anh còn hứa hẹn đủ đường, nói cô ta mới là người khiến anh muốn gắn bó suốt đời.
Giờ đây Vân vỡ lẽ thì mọi chuyện đã rồi. Cô cứ ngồi thần ra trách mình đã không để ý đến những thay đổi của chồng một chút. Cô lao vào kiếm tiền và chăm sóc gia đình mà quên cả bản thân, quên cả vun vén tình cảm 2 người.
Ai cũng nhắc khéo cô đừng ôm hết việc vào mình, phải biết chia sẻ với anh, phải để anh làm cùng. Nhưng Vân chỉ cười xuề xòa, cô cho rằng anh còn có nhiều việc quan trọng hơn, những việc lặt vặt, chỉ mất chút thời gian là làm xong. Ai cũng ngưỡng mộ anh vì có vợ con rồi mà cứ như trai tân, cuộc ăn chơi nào cũng có mặt và không bị vợ quản thúc.
Giờ chồng ngang nhiên giáng một đòn vào mình như vậy, Vân mới tỉnh ngộ. Cô chỉ biết nghiến răng một mình: “Đáng lẽ ra anh được em chăm sóc như vậy thì phải biết trân trọng sự hy sinh của em chứ. Đằng này anh nhẫn tâm tệ bạc như vậy à?”.
Vân đã nhắn tin với bồ của chồng hẹn gặp cô ta, yêu cầu cô ấy buông tha chồng mình. Thậm chí cô còn mang theo cả xấp tiền. Cô ta không nói gì, cầm số tiền Vân đưa đút vào túi rồi ra về. Ngày hôm sau, khi từ công ty về nhà, Luân gằn giọng gọi Vân: “Lên phòng tôi bảo!”.
Khi Vân vừa bước vào, lẽ ra người nổi điên lên phải là cô nhưng chồng ném ngay xấp tiền vào mặt Vân và nói:
- Cô cầm số tiền này mà đi mua chồng khác. Cô ấy không cần tiền của cô nên đã gửi trả lại. Bây giờ cô làm đơn đi, chúng ta ly hôn.
- Anh đừng làm um lên, em đã cố gắng không đánh ghen. Em thấy cô ta chỉ thích moi tiền của anh, nên em đưa để giải thoát cho anh thôi.
- Cô thì cái gì cũng giải quyết bằng tiền hết nhỉ. Cô không phải lo. Để tôi nói luôn cho cô biết nhé, ngày xưa tôi không hề muốn lấy cô đâu. Tại cô cứ đeo bám tôi mãi thôi. Giờ bỏ, dứt khoát!
(Ảnh minh họa)
Vân choáng váng trước những lời lẽ của chồng. Không phải chính vì anh đã theo đuổi cô suốt 3 năm đại học rồi mấy năm cô đi làm đó sao? Càng nghĩ càng cay đắng, Vân trở nên lạnh lùng, câm nín. Anh không cần tiền của Vân ư?
Vậy là từ đó, hai người vẫn sống một nhà, nhưng tiền bạc thì không chung chạ như trước nữa. Tháng nào Vân cũng thu một nửa lương anh. Trước nay tiền tiết kiệm trong két chủ yếu là từ việc buôn bán của Vân để vào. Chính tay Luân lấy ra để đi tiêu, đi bao bồ. Giờ Vân không để đồng nào trong đó nữa. Anh mở két thấy trống rỗng thì chỉ biết lặng lẽ chắt bóp, tiêu ít đi.
Chỉ còn lương nhưng lại bị xén một nửa, trong khi cô bồ lại tiêu tiền như phá. Thấy ví anh hôm nào cũng nhẵn như chùi, uy lực anh trong mắt bồ cũng giảm đi trông thấy.
Đêm nay, Luân lại lếch thếch về, mặt mũi buồn thiu, ỉu xìu. Anh hỏi Vân:
- Sao cô lại bớt mất một nửa lương của tôi
- Đó là tiền nuôi con. Không phải anh đã nói sẽ lo cho con sao.
Luân ngậm ngùi đi lên phòng. Vân nghiến răng: “Để xem anh hết tiền, còn con nào đeo bám không”.
Rồi cô bồ đá anh không thương tiếc chỉ sau 2 tháng hết tiền. Cái cô ta cần đúng như Vân nói, chỉ là tiền của anh mà thôi. Đêm đó, thấy Luân về lần mò số để mở két sắt. Vân đứng sau hất hàm bảo:
- Tôi có điên đâu mà để tiền trong đó, ở cạp quần này hết rồi.
Luân nhìn vợ ái ngại. Anh lủi thủi về phòng. Đêm nay, hết tiền, bồ đá, anh ở nhà, nhưng vợ thì đã sắp ly hôn rồi còn đâu... Sau bao nhiêu năm cuộc đời cuối cùng Luân cũng lại trắng tay, trở về con số 0 tròn trĩnh.
Theo M.C / Công Lý & Xã Hội