Chị Hoa và anh Tú đến với nhau như bao cặp đôi nam thanh nữ tú yêu và kết thúc bằng một đám cưới hạnh phúc. Sau đám cưới, hai vợ chồng chung sống rất hòa thuận. Nhưng khổ nỗi, hai năm rồi ba năm, vợ chồng chị vẫn chưa có con. Vợ chồng đưa nhau đi khám, bác sĩ cho biết nguyên nhân không có con là do người chồng, vì trước đây anh Tú mắc bệnh quai bị biến chứng.
Từ ngày biết mình không thể có con, anh Tú sinh ra tư ti, chán nản. Thay vì vợ chồng bàn bạc, chạy chữa để tìm kiếm cơ hội sinh con thì anh lao vào rượu chè giải sầu, bỏ bê công việc, không còn quan tâm, chiều chuộng vợ như trước. Rượu vào lời ra, lúc nào anh Tú cũng kiếm cớ gây chuyện với vợ, khiến cuộc sống vợ chồng lúc nào cũng căng như sợi dây đàn.
 |
Ảnh minh hoạ/ Internet |
Mặc dù chị Hoa và gia đình hai bên nội ngoại ra sức khuyên nhủ nhưng anh đều bỏ ngoài tai. Ngày nào anh cũng đi ra ngoài uống rượu và trở về nhà trong cơn say xỉn. Uống nhiều đến nỗi anh trở thành một kẻ nghiện rượu, thường xuyên đánh đập vợ.
Thấy chồng ngày càng rượu chè bê tha, sống yếu đuối, không làm chủ được bản thân, chị Hoa cảm thấy thất vọng, chán nản vô cùng. Chị thầm nhủ lòng, nếu cứ chung sống với một ông chồng nghiện rượu, đối xử vũ phu với vợ như vậy thì cả cuộc đời chị sẽ chìm trong đau khổ, bất hạnh và không bao giờ có cơ hội được làm mẹ… Và rồi, chị quyết định ly hôn.
Ly hôn chồng, chị quyết tâm ở vậy, không đi bước nữa mà chỉ muốn kiếm một mụn con để bầu bạn khi về già. Không giống như những người phụ nữ khác đi tìm người đàn ông nào đó để xin con, chị chọn phương pháp thụ tinh ống nghiệm. Niềm khát khao làm mẹ chính đáng của chị làm cho bạn bè, đồng nghiệp vô cùng cảm động.
Hải, một anh bạn cùng quê, chưa vợ, đang làm kỹ sư xây dựng trên Hà Nội biết được câu chuyện của chị Hoa đã rất cảm thông và thương chị vô cùng. Anh động viên chị cứ đi đặt phôi thai, nếu đậu được thai, anh sẽ tình nguyện làm “chồng” của chị để đứa con ra đời hợp pháp, có bố, có mẹ như bao đứa trẻ khác.
Đúng như lời hứa, khi đứa con đang hình thành trong bụng mẹ, anh Hải đưa “vợ” đi làm giấy đăng ký kết hôn. Họ thỏa ước với nhau, trên giấy tờ là danh nghĩa vợ chồng nhưng đó chỉ là giả, còn thực chất hai người vẫn là bạn bè vô tư, ai ở nhà nấy. Hai bên gia đình, bạn bè biết chuyện đều rất cảm động và khâm phục tính nghĩa hiệp, ga lăng, tốt bụng của anh Hải.
Hạnh phúc nhất là bé Bống. Bé gọi anh Hải là bố và rất yêu quý bố. Hải cũng rất yêu quý “con”. Những lúc rảnh rỗi anh vẫn qua lại chơi với bé và đưa bé đi chơi đây đó, quan tâm bé Bống như một người bố thực sự.
Bé Bống đã lớn, năm nay sắp vào lớp 1, chị Hoa vẫn ở vậy nuôi con, trong khi anh Hải vẫn chưa tìm cho mình một mái ấm. Hai bên gia đình, bạn bè đều vun vén cho anh lấy chị Hoa làm vợ luôn, vì đằng nào hai người cũng đã đăng ký kết hôn. Nhưng anh Hải không đồng ý, bởi anh chỉ coi Hoa là bạn chứ không có tình yêu. Tất cả, anh chỉ muốn giúp đỡ người mẹ đơn thân và đứa con sinh ra được hạnh phúc khi có “bố” mà thôi.
Chị Hoa cũng không mong muốn gì hơn. Với chị, chỉ cần có một đứa con, có một người đàn ông tình nguyện làm “bố” của con chị như vậy là đủ hạnh phúc. Chị thầm cảm ơn ông bố dũng cảm, đã mang đến cho mẹ con chị một sắc màu cuộc sống mới. Điều mà không phải chàng trai nào cũng làm được.
Trong hoàn cảnh ấy, chị đã tìm thấy hạnh phúc của riêng mình!