Tôi năm nay 35 tuổi, là công nhân. Vợ tôi 30 tuổi, đang làm việc tại một công ty du lịch. Chúng tôi mới ly hôn cách đây 6 tháng vì cuộc sống nảy sinh nhiều mâu thuẫn, bất đồng.
Tôi hiền lành, tiền lương cùng với phụ cấp mỗi tháng chỉ được 7 triệu. Thời gian mới kết hôn, vợ tôi còn đi học, mọi chi phí ăn học đều do tôi chắt bóp, dành dụm lo cho cô ấy. Khi vợ tôi ra trường, chúng tôi mới bắt đầu sinh em bé.
Con gái ra đời làm cho tổ ấm của chúng tôi luôn tràn ngập tiếng cười. Dẫu công việc vất vả nhưng về nhà tôi vẫn dành thời gian chăm sóc vợ con, dọn dẹp nhà cửa.
Những tưởng cuộc sống cứ êm đềm mãi nhưng kể từ ngày vợ tôi đi làm hướng dẫn viên - chuyên ngành cô ấy học, thì mọi chuyện thay đổi. Nhờ sự thông minh, sắc sảo chỉ sau một thời gian ngắn, vợ tôi được đề bạt lên làm vị trí quản lý.
|
Ảnh: Yandex. |
Lúc này, cuộc hôn nhân của chúng tôi bắt đầu chao đảo. Cô ấy kiếm ra tiền, mua được nhà đẹp, xe hơi.
Nhiều người không tiếc lời khen tôi số hưởng, được nhờ vợ. Họ chỉ nhìn thấy tôi có vẻ ngoài sung túc, nào ai thấu hiểu những nỗi khổ tôi phải chịu đựng.
Công việc của tôi phải đầu tắt mặt tối, dáng vẻ lam lũ. Từ bé tôi cũng sống cảnh nghèo nên sống rất tiết kiệm. Vợ tôi cho rằng như vậy làm cô ấy mất mặt.
Mỗi khi gặp mặt bạn bè, vợ không dám cho tôi xuất hiện, họa hoằn lắm mới đưa tôi đi cùng. Cô ấy mua quần áo hàng hiệu, bắt tôi ăn mặc tươm tất, xịt nước hoa nồng nặc.
Cả bữa ăn, cô ấy không nói chuyện với tôi một câu, chỉ chăm chăm tán chuyện với bạn bè. Tôi cứ ngồi lạc lõng giữa những người giàu có, sang trọng đó.
Vợ coi thường tôi ra mặt, đi làm không sao, hễ ở nhà là bắt đầu lên giọng, mỉa mai, khinh thường chồng. Chiều vợ, tôi cũng cố gắng thay đổi bản thân mình, chịu khó ăn mặc, chải chuốt hơn.
Nhưng có lẽ mọi sự thay đổi đó vẫn chưa đủ với cô ấy. Thỉnh thoảng, vợ lại kể chuyện chồng bạn mình kiếm ra tiền, một năm đưa vợ con đi du lịch nước ngoài mấy lần, thay xe ô tô như thay áo…
Vợ sẵn sàng mang tôi ra so sánh với họ rồi bĩu môi, cô ấy cho rằng sai lầm lớn nhất cuộc đời là lấy tôi. Tiền lương tôi đưa, cô ấy cũng chẳng thèm lấy. Những bữa cơm gia đình phần lớn chỉ có hai bố con.
Lắm lúc tôi ngồi ăn cơm, nhớ lại những kỷ niệm hạnh phúc hai vợ chồng. Ngày đó, mâm cơm đạm bạc, chẳng có đồ ngon nhưng hai vợ chồng lúc nào cũng mỉm cười. Giờ thứ gì cũng có chỉ thiếu tình cảm.
Nghĩ đến đó mà tôi thấy chua xót, đắng nghét trong lòng, nước mắt tuôn rơi. Con gái thấy bố khóc, lấy khăn giấy lau nước mắt, choàng tay ôm tôi động viên.
Đỉnh điểm của mâu thuẫn vợ chồng đó là lần mẹ tôi nhắn cho vợ tôi, bảo đưa con về quê chơi. Tôi bảo vợ thu xếp về với mẹ vài ngày, vợ tôi vùng vằng không muốn đi, chỉ đưa hai bố con đến đầu làng rồi lái xe đi thẳng. Tôi về có trách giận mấy câu thì cô ấy bực tức. Hai vợ chồng chiến tranh lạnh suốt tháng.
Một tháng sau, cô ấy đưa đơn cho tôi ký. Tôi khá ngỡ ngàng vì nghĩ vợ chồng va chạm, qua rồi thì thôi. Ai ngờ vợ tôi đòi ly hôn thật. Tôi tìm cách níu kéo nhưng vô ích. Vợ vẫn lạnh lùng gửi đơn ra tòa làm thủ tục.
Tôi có xin được nuôi con nhưng vợ không chấp nhận. Cô ấy tuyên bố về mặt pháp luật và kinh tế, mình đủ điều kiện để nuôi con, tôi không được phép tranh giành.
Sau khi vị thẩm phán đọc quyết định ly hôn ở tòa, vợ lập tức yêu cầu tôi dọn khỏi căn nhà cô ấy mua. Tôi lặng lẽ thu xếp đồ đạc, quay lưng đi trong chiều mưa tầm tã. Con gái nhỏ phía sau, khóc lóc gọi bố đến khản đặc giọng.
Trở lại cuộc sống độc thân, tôi thuê căn phòng nhỏ trú ngụ. Thỉnh thoảng, cuối tuần tôi sang nhà vợ đón con về với mình hai ngày. Con bé thấy bố đón thích lắm, ngồi sau xe cứ líu lo suốt. Sáng thứ hai, tôi chở qua nhà mẹ, mặt con lại buồn thiu, sụt sịt.
Con gái tôi nói mỗi lần mẹ đi vắng, con toàn nhà với bà giúp việc. Hôm nào mẹ ở nhà, con muốn mẹ cho đi chơi nhưng mẹ toàn gắt gỏng, mắng con thậm tệ. Thế nhưng điều khiến tôi ám ảnh nhất là con gái kể, gần đây mẹ đưa cả nhân tình về chung sống như vợ chồng.
Con tôi ngây thơ nói: “Bố ơi, mẹ gọi chú Cương là chồng. Chú ấy ở phòng của bố. Mẹ đi vắng, chú Cương rủ con ngủ cùng”. Nghe con kể, tôi bất chợt lo lắng không yên. Để con gái sống cùng nhân tình của vợ đó liệu con bé có an toàn không?
Nỗi lo sợ đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi mấy ngày. Tôi quyết định gọi cho vợ, thẳng thắn trao đổi về việc con gái. Tuy nhiên cô ấy gạt đi, cho rằng tôi muốn giành giật con nên mới suy diễn như vậy.
Chia sẻ với mấy người thân ai cũng bảo tôi cả nghĩ, họ nói biết đâu anh ta là người tử tế, sẽ không làm hại con bé.
Lúc này, tôi rối trí quá. Ngoài việc dặn dò con tập tắm rửa, vệ sinh cho mình, tôi không biết làm gì để bảo vệ con đây?
Theo Đức Khởi/Vietnamnet