Tôi là một thằng con trai tỉnh lẻ, học và làm việc ở Hà Nội. Năm nay đã 29 tuổi mà chưa lập gia đình nên bố mẹ tôi rất giục giã, liên tục bắt tôi về nhà để lấy vợ.
Gia đình tôi bình thường, không dư dả. Bố mẹ tôi buôn bán nhưng kinh doanh nhỏ, lại ở huyện nghèo nên nhà cửa cũng chỉ xây được 2 tầng. Vì thế ước mơ của tôi là kiếm đủ tiền về xây cho bố mẹ căn nhà rộng rãi, khang trang hơn.
Cách đây 7 tháng, tôi quen em qua giới thiệu của đồng nghiệp. Em kém tôi 4 tuổi, đang làm ở công ty nước ngoài, xinh đẹp và giỏi giang. Ngay lần đầu gặp mặt, tôi đã không thể cưỡng lại trước sức hút của em. Em tự tin vào bản thân mình, không ngại đưa ra đòi hỏi với đối phương. Có lẽ vì vậy mà 25 tuổi, em vẫn chưa có mối tình nào nhưng điều đó lại tạo thêm động lực cho tôi có được em.
Tình cảm của tôi và em có lẽ đến quá nhanh. Chỉ sau 3 tháng chúng tôi đã chính thức yêu nhau. Điều tôi khá bất ngờ về em đó là dù chưa từng trải qua mối tình nào nhưng em rất chủ động trong chuyện chăn gối. Em nói rằng trai gái trưởng thành, gần 30 tuổi rồi còn ngại ngùng gì với nhau nữa. Thế nên dù yêu nhau chưa lâu chúng tôi đã nhẵn mặt với nhà nghỉ gần công ty em.
|
Tôi đã có 1 câu chuyện tình yêu đầy sóng gió khi gia đình bạn gái phản đối chuyện cưới hỏi, ngay cả khi em đang mang bầu. |
Và rồi em có thai. Nói thật, khi nghe thông báo từ em cùng bức ảnh chiếc que thứ 2 vạch tôi như muốn bay lên vì sung sướng. Tôi thực sự muốn lấy em về làm vợ, thậm chí còn đã tưởng tượng ra cuộc sống trong mơ với em. Ngược lại, em có vẻ đăm chiêu và kém hào hứng hẳn với tin này. Thậm chí, em còn đòi tôi đưa đi khám 5 lần 7 lượt để chắc rằng em thực sự có thai.
Vừa biết tin, mẹ tôi khăn gói ngay ra Hà Nội để gặp em. Ngồi nói chuyện, mẹ liên tục thúc giục 2 đứa nên tổ chức đám cưới trước khi bụng em to, mặc váy cưới sẽ không đẹp.
Hôm đó em nhắn tin cho tôi, em rất hạnh phúc vì được mẹ chồng tương lai yêu thương và lo lắng. Em nói em đã sẵn sàng lấy tôi làm chồng. Tôi hạnh phúc và cùng em lên kế hoạch về ra mắt gia đình em.
Thế nhưng, trái với sự hân hoan của bố mẹ tôi thì bố mẹ bạn gái phản đối ngay lập tức. Bố tôi bảo em và mẹ em lên trên phòng để nói chuyện thẳng thắn với tôi như 2 người đàn ông. Bố em nói ông không tin tưởng tôi, không tin tưởng vào năng lực kinh tế của tôi. Đối với ông, em là công chúa, phải có cuộc sống tốt nhất. Ông nói ông nhất định phải kiếm được cho em chàng rể xứng đáng thì mới an tâm.
Từ sau hôm đó, gia đình người yêu ngăn cản chúng tôi gặp gỡ nhau. Em không được liên lạc với tôi thường xuyên, mỗi lần nói chuyện cũng chỉ dăm ba câu. Em có vẻ tránh né tôi và nói tôi tạm thời đừng tìm gặp em. Thế nhưng cái thai trong bụng em ngày một lớn là điều khiến tôi lo lắng nhất. Trong quê tôi, bố mẹ cũng đã thông báo cho gia đình, hàng xóm. Không hôm nào tôi không nhận được điện thoại hỏi han chuyện cưới xin.
Dù lòng tự trọng bị sứt mẻ nghiêm trọng sau lần nói chuyện với bố em thì tôi vẫn quyết tâm lấy em làm vợ. Tôi tin mình đủ năng lực khiến ông tin tưởng và giao phó con gái.
1 tuần sau, tôi xin nghỉ làm sớm để qua công ty em chờ gặp em bằng được thì tình cờ thấy em đang vội vã bước xuống rồi lên một chiếc ô tô đỗ ngoài cửa. Thấy lạ nên tôi âm thầm bám theo sau, chiếc ô tô đó đi đến một phòng khám thai, em bước xuống xe cùng mẹ em, nhìn em như muốn khóc trong khi mẹ em thì rất khẩn trương. Linh cảm chuyện chẳng lành, tôi vội vàng gửi xe rồi chạy theo vào sau. Nhìn thấy tôi, em hoảng hốt òa khóc còn mẹ em thì nổi giận đuổi tôi về, không cho tôi ở lại đây.
Tôi đẩy mẹ em qua một bên, tiến tới nắm lấy vai em và hỏi có chuyện gì. Em mếu máo kể bố mẹ em bắt em bỏ thai. Tôi choáng váng như muốn ngã ra ở đấy. Mẹ em tối sầm mặt lại nói với tôi: “Cậu không xứng làm rể nhà này!”. Tôi cắn chặt răng, nắm lấy tay em bỏ đi.
Em khóc rất nhiều và điều này làm tôi day dứt không yên. Em luôn là đứa con ngoan, vậy mà chuyện trọng đại cả đời lại phải làm trái ý bố mẹ. Bố mẹ em không bắt em về nhưng nhắn tin sẽ từ mặt em nếu em ngoan cố lấy tôi. Giờ chúng tôi thực sự rơi vào bế tắc.
Cái thai trong bụng em ngày một lớn, em vẫn dùng dằng chưa thể quyết định có dám bất chấp lấy tôi hay không. Tôi cũng thấy khốn khổ vì đau lòng chứng kiến nước mắt em tuôn rơi mỗi ngày. Giờ chúng tôi phải làm sao ?
Theo Phununews