Gia đình tôi, anh em bạn bè tôi, mỗi lần có dịp gặp vợ tôi hay đến nhà chơi đều bảo tôi là “thánh nhân đãi kẻ khù khờ” khi có một người vợ quá xuất sắc như vậy. Vợ, không phải chỉ là người phụ nữ tôi yêu mà còn là niềm tự hào của tôi. Vốn là một chuyên gia về tâm lý học, gặp sự cố gì cô ấy đều phân tích ra ngọn ra ngành, có khúc mắc gì của ai cô ấy đều nhẹ nhàng tìm được cách giải tỏa. Có một người vợ hiểu đời, hiểu người, hiểu chuyện như vậy, tôi có thể yên tâm là gia đình mình sẽ luôn ấm êm hạnh phúc.
Bản thân tôi không có gì quá ưu tú. Tôi có một công việc bình thường, thu nhập không cao. Ưu điểm của tôi là luôn coi trọng gia đình và làm gì cũng ưu tiên nghĩ đến vợ con mình trước nhất. Những lúc bên nhau, vợ tôi vẫn thường thủ thỉ: “Em chỉ cần như thế này thôi, không ao ước thêm gì nữa hết. Nghề của em, tiếp xúc với đủ mọi hoàn cảnh éo le. Em nhận ra rằng tiền chưa bao giờ là nền tảng của hạnh phúc, thậm chí nó còn dễ khiến gia đình lung lay. Nên anh đừng bận tâm đến việc không kiếm được nhiều tiền. Vợ chồng, quan trọng nhất chính là hiểu và tôn trọng lẫn nhau”.
Nhiều người nói với tôi, vợ tôi vừa xinh đẹp, vừa duyên dáng lại khéo léo như thế, ra đường có khi khối gã mê. Họ nhắc tôi cẩn thận không thừa. Những lúc đó tôi chỉ mỉm cười nghĩ, có chuyên gia tâm lý nào đi gỡ rối cho người khác mà lại để mình gặp rắc rối trong khi có thể tránh không. Nhưng, thực tại đúng là không như mắt thường ta nhìn thấy.
Một đêm tôi thức giấc không thấy vợ nằm bên cạnh. Mấy hôm nay tôi thấy vợ mình không khỏe, da dẻ có vẻ xanh xao, sợ vợ bị ốm hay có vấn đề gì, tôi liền chạy vào nhà vệ sinh rồi xuống bếp nhưng đều không thấy. Tôi đang hoang mang không biết nửa đêm mà vợ biến đi đâu thì nghe có tiếng động trên sân thượng. Tôi lần cầu thang đi lên. Vợ tôi đang tranh cãi với ai đó qua điện thoại. Từng câu từng chữ của cô ấy như xô đổ hình tượng người vợ chung thủy thanh cao, xô đổ cả niềm tự hào, niềm tin của một người chồng xưa nay vốn không hề mảy may nghi ngờ lo sợ.
|
Ảnh minh họa |
- Tôi nói lại với anh một lần này nữa thôi. Chuyện của chúng ta đã kết thúc rồi. Anh đừng lôi thôi rồi đến khi chồng tôi hay vợ anh biết thì sẽ nát tan gia đình hết cả. Còn chuyện cái thai, tôi đã giải quyết xong rồi, anh không cần lo lắng, coi như đó là một tai nạn. Dù sao vợ anh cũng là khách hàng của tôi. Nếu mọi chuyện vỡ lở tôi không biết giấu mặt đi đâu…
Tôi đã không thể nghe thêm bất cứ điều gì, và cũng không hiểu bằng cách nào mà trở về phòng ngủ được. Vợ tôi ngoại tình ư? Ngoại tình bấy lâu nay mà tôi không hề biết? Khủng khiếp hơn, cô ấy còn có thai và vừa bỏ đứa trẻ đi như một rủi ro không đáng có.
Lúc đó tôi đã ước một điều ngu ngốc, giá như lúc nãy tôi đừng tỉnh dậy có phải hay hơn không. Ừ thì cô ấy cắm sừng lên đầu tôi nhưng đang có ý định nhổ bỏ nó cho tôi rồi. Cô ấy đã quyết tâm chấm dứt với người đàn ông kia rồi. Cô ấy sẽ lại là người vợ tâm lý, dịu dàng ngoan hiền như tôi từng biết. Gia đình tôi vẫn sẽ lại như trước đến nay, đầy yêu thương và tin tưởng. Đúng lúc cô ấy muốn dừng lại rồi tôi còn biết để làm gì nữa?
Nhưng người ta nói đúng, khi ai đó làm một việc xấu, dù cố gắng che đậy tốt cỡ nào thì bằng cách này hay cách khác cũng sẽ bị phát hiện. Nếu tôi không nghe được cuộc điện thoại kia, thì không đời nào tôi nghĩ vợ tôi sẽ làm việc xấu xa đó. Không bao giờ tôi nghĩ tới.
Vợ tôi vẫn như thế, vẫn chu đáo, ngọt ngào, tự tin như chưa hề làm điều gì sai trái với chồng. Tôi dù lòng rạn vỡ cũng cố gắng tỏ ra bình thản. Tôi cần suy nghĩ kĩ trước khi đưa ra những hành xử của mình. Hôm kia, trong bữa cơm tối, tôi có nói với vợ rằng tôi có anh bạn đồng nghiệp vừa phát hiện ra vợ anh ấy ngoại tình. Anh ấy xưa nay vốn rất yêu thương và tin tưởng vợ, nay phát hiện ra chuyện khủng khiếp như thế, nhất thời không biết phải làm sao. Vợ tôi nói nếu anh đồng nghiệp của tôi không ngại thì có thể gặp cô ấy, biết đâu cô ấy có thể giúp anh ấy giải tỏa đôi chút và lấy lại thăng bằng hơn.
Lúc đó tôi chỉ muốn ném cái bát xuống trước mặt vợ tôi mà hét lên “Cô đừng giả đạo đức trước mặt tôi nữa. Người như cô có tư cách gì mà tư vấn hay dạy đời cho người khác”. Nhưng thật may, lúc đó con tôi đòi lấy cơm và tôi bình tĩnh lại.
Tôi không biết phải làm thế nào bây giờ? Bóc trần sự thật cũng có nghĩa là góp phần cùng vợ tôi phá nát gia đình mình? Hay chuyện đã dừng lại rồi, im lặng tha thứ cho cô ấy. Việc nào tôi thấy cũng khó. Việc nào tôi cũng sợ tôi không làm được. Mong mọi người hãy cho người chồng khốn khổ này một lời khuyên.
Theo Dân Việt