Là đại gia bất động sản, hiểu biết về mánh lới làm ăn hơn là thưởng thức nghệ thuật, vì thế với ba mẹ tôi, những bức tranh của anh không khác gì vải rách bị bôi bẩn, vô giá trị.
Lần đầu tiên anh mở triển lãm cá nhân, tôi sung sướng thấy báo chí vây quanh và tài năng của anh cuối cùng cũng được biết đến. Khi được phỏng vấn, tôi nói rất chân thành rằng tôi tự hào về anh và tình yêu của chúng tôi.
Ngày hôm sau, ba tôi mang về nhà tờ báo và ném vào mặt tôi. Ông nói nếu tôi thấy tự hào và muốn kết hôn với anh thì tôi phải xách valy ra khỏi nhà, và ông sẽ từ mặt tôi luôn.
|
Ảnh minh họa. |
Tôi khóc như mưa, Mẹ tôi an ủi và hứa hẹn tìm cho tôi một tấm chồng xứng đáng. Nhưng tôi biết, ba mẹ chỉ tìm kiếm một thông gia để phát triển công việc làm ăn của mình.
Có lúc tôi đã muốn đàng hoàng mà bước ra khỏi nhà này, đàng hoàng mà theo đuổi tình yêu của mình. Nhưng mà tôi hèn nhát.
Tôi đã quen sống sung sướng. Tôi không chịu được đói khổ, lam lũ. Vì thế mà cuối cùng tôi thuận theo ý của ba mẹ.
Tôi bặt tin anh từ đó. Năm năm trôi qua, tôi đã lấy một người chồng đẹp lòng bố mẹ, và thật may chồng tôi là người tử tế. Một ngày ba đưa cho tôi một tờ báo với cái liếc mắt ác ý:
– Thằng họa sĩ nghèo kiết xác đây này. Nó vớ được của bố mày một đống tiền đấy, nên bây giờ mới phất thế này đây.
Hóa ra ngày đó ba giấu tôi, gửi cho anh một số tiền lớn kèm theo cam kết rằng không bao giờ được gặp lại tôi nữa. Có lẽ anh dùng số tiền đó để lập nghiệp và đã trở thành một họa sĩ nổi tiếng về tranh biếm họa.
Anh vẫn chưa kết hôn, nhưng tôi biết đó không phải vì anh còn yêu thương tôi. Như anh đã nói trên báo:
– Tình yêu với riêng tôi, chỉ là một bức biếm họa nực cười.
Đúng là trái đất tròn và quá bé nhỏ, chúng tôi tình cờ gặp lại. Công ty cử tôi đi công tác ở Ý.
Sang đến nơi, tôi quyết định dành riêng một ngày đi quanh thành Rome cổ kính và xinh đẹp.
Ảnh minh họa
Chiều hôm đó tôi đang lang thang trên một con phố đông đúc thì bắt gặp một phòng tranh nhỏ. Những kỷ niệm xưa ùa về, tôi nhớ anh từng nói, ước mơ của anh là được đến Rome, được tìm hiểu về hội họa và kiến trúc của nơi được mệnh danh là cái nôi của nền văn minh Phương Tây ấy.
Tha thẩn bước vào phòng tranh, tôi thấy một bóng người lúi húi bên một đống cọ vẽ.
Chợt tôi khựng lại: bóng dáng ấy sao mà quen thuộc đến thế. Thấy động, người ấy quay lại: là anh! Tôi ngỡ ngàng như không tin vào mắt mình. Anh cũng nhìn tôi kinh ngạc. Nhưng rồi rất nhanh chóng, anh nhếch mép cười và nhìn thẳng vào mắt tôi.
– Ông trời thật khéo sắp đặt!
Tôi bối rối, nhìn quanh phòng tranh, cố tránh ánh mắt sắc như dao của anh.
– Đã lâu quá rồi. Thật không ngờ. Anh đã tới được Rome và còn có cả một phòng tranh ở đây nữa.
Anh chua chát: – Cũng nhờ em cả!
Trong một thoáng, tôi thấy anh thành thật. Và tôi ân hận:
– Em xin lỗi! Ngày đó chúng mình còn trẻ quá! Chắc anh đã phải chịu rất nhiều cay đắng. Tại em…
Anh vội gạt đi: – Thôi, chuyện qua rồi! Anh cũng không còn nhớ! Có lẽ anh phải cảm ơn bố em mới đúng.
Anh kéo ghế và mời tôi ngồi xuống. Sau vài câu xã giao hỏi han về cuộc sống, chúng tôi ngồi trong một khoảng im lặng kéo dài. Một lúc, tôi đứng lên chào anh và định ra về, anh bỗng chạy theo níu tôi lại.
Chưa kịp định thần, tôi thấy mắt tối sầm lại và tôi đã thấy mình ở trong khuân ngực vạm vỡ của anh. Hơi thở của anh dồn dập trên tóc tôi nóng hổi.
– Em đừng đi! Bất kể những chuyện đã xảy ra thì anh vẫn còn yêu em! Hãy ở lại với anh, một đêm thôi!
Tôi mờ mắt xiết lấy tấm lưng rộng của anh, những kỷ niệm xưa cũ ùa về. Chúng tôi đã xa nhau quá, đã mấy năm rồi, vậy mà sao lúc này, tôi mới chỉ ngỡ như vừa hôm qua.
Anh bất thình lình bế bổng tôi và đặt tôi ngồi lên một cái kệ trong góc phòng. Rồi trong khoảnh khắc tôi lại thấy nụ cười phớt qua môi anh.
Tôi thấy lại những dòng chữ trên tờ báo đã ám ảnh tâm trí tôi. Ở đó, anh nói rằng: Tình yêu với riêng tôi, chỉ là bức biếm họa nực cười.
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi báo ầm ĩ. Đó là con trai tôi, nó đang dùng một ứng dụng trên mạng để liên lạc với tôi. Tiếng reo của điện thoại vang lên bên tai tôi. Tôi hoàn toàn tỉnh táo. Tôi đẩy anh ra và đứng xuống đất.
|
Ảnh minh họa. |
– Em phải đi rồi! Mọi chuyện đã qua, em không muốn đào xới lên nữa, điều đó sẽ làm tất cả đau khổ. Anh hãy quên em đi và tìm kiếm một tình yêu mới.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, cố nói chân thành nhất có thể:
– Chúng ta đã từng sai, nhưng hãy tin em, tình yêu và hạnh phúc gia đình không phải là một bức tranh biếm họa đâu anh.
Tôi bỏ chạy khỏi phòng tranh. Anh cũng đứng sững ở đó và không đuổi theo tôi nữa.
Buổi chiều ở một thành phố xa lạ hôm đó, tôi vẫn sẽ giữ mãi trong lòng mình, nhưng tôi cũng biết, với tôi anh không phải là tình yêu nữa chỉ là một phút yếu lòng khi nhớ tới những cảm xúc đã qua.
Tình yêu thật sự của tôi chính là người chồng tử tế và đứa con luôn tin tưởng tôi.
Đừng bỏ lỡ!
Theo AD/Màn ảnh sân khấu