Khán giả tràn xuống sân Pleiku, CĐV xếp hàng rồng rắn, thậm chí xô xát chỉ để có thể có một chiếc vé xem các cầu thủ Hoàng Anh Gia Lai (HAGL) thi đấu, rồi chuyện soi mói đời tư một số cầu thủ ngôi sao của
đội HAGL... Thua liền ba trận nhưng đội HAGL vẫn “sôi sùng sục” như cách nói của đại biểu Quốc hội Dương Trung Quốc. Sau đây là những cái nhìn về “hiện tượng” HAGL:
|
Ông Nguyễn Văn Tuyết - phó chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, giáo dục, thanh niên, thiếu niên và nhi đồng của Quốc hội |
Trao đổi với Tuổi Trẻ, ông Nguyễn Văn Tuyết - phó chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, giáo dục, thanh niên, thiếu niên và nhi đồng của Quốc hội - đã nói về sự bình thường và bất thường của chủ đề này.
* Đang có điều gì đó bất thường xảy ra vượt ngoài giới hạn bình thường của thể thao xung quanh lứa cầu thủ trẻ HAGL. Ông nhìn nhận thế nào về hiện tượng này?
- Đúng là trong thời gian qua có hiện tượng các phương tiện truyền thông đề cập thông tin liên quan đến đội tuyển U-19 VN và đội HAGL với mật độ dày đặc. Tôi nghĩ đây cũng là hiện tượng bình thường, đặc biệt trong bối cảnh những năm gần đây có nhiều xìcăngđan xảy ra trong bóng đá như bán độ, dàn xếp tỉ số... thì việc các cầu thủ U-19 của Học viện bóng đá HAGL thi đấu đẹp mắt trong màu áo tuyển U-19 VN lẫn HAGL đã gây được ấn tượng rất lớn đối với khán giả.
Trong các bài viết tôi đã đọc, có không ít bài cổ vũ cho cách đầu tư bài bản, cách làm bóng đá của bầu Đức và phong cách chuyên nghiệp bước đầu của đội tuyển U-19 VN. Nhiều người coi họ như một luồng gió mới, đem đến sự hấp dẫn vốn có của bóng đá. Trong bối cảnh đó, giới truyền thông đã góp phần làm cho người hâm mộ tin tưởng, hi vọng vào một tương lai tốt đẹp cho bóng đá VN.
Tuy nhiên, một số cơ quan truyền thông, một số bài báo đã đi quá giới hạn của chức phận và đạo đức khi sa đà vào câu chuyện đời tư cầu thủ, bới móc những chuyện ngoài chuyên môn nhằm giật gân câu khách như chuyện yêu đương, gia cảnh của cầu thủ Công Phượng. Không ai cấm các nhà báo đưa tin về trận đấu, phân tích chuyên môn, nhìn nhận khán giả, nhưng việc bới móc quá mức vào đời tư, vào quyền riêng tư của cầu thủ hoặc bình luận theo cách quy chụp thì hoàn toàn không nên. Còn với hiện tượng vỡ sân, đánh nhau để giành vé xem như thời gian qua thì hoàn toàn nằm ngoài vấn đề chuyên môn của đội bóng, không phải là lỗi của cầu thủ cũng như giới truyền thông, mà đó là vấn đề của ban tổ chức và ý thức của người hâm mộ.
* Sau khi HAGL thua liền ba trận, bầu Đức và HLV trưởng HAGL Guillaume Graechen đều phát biểu như cầu xin giới truyền thông buông tha cho các cầu thủ trẻ của họ để họ được sống bình thường và bình yên. Có ý kiến cho rằng các tài năng trẻ bị ảnh hưởng tâm lý không đá được bóng là do lỗi rất lớn của báo chí. Ý kiến của ông thế nào?
- Với góc nhìn của một người xem bóng đá, tôi thấy việc bại trận của HAGL hết sức bình thường bởi đây là đội bóng đang trong quá trình cải tổ, với thành phần chủ yếu là các cầu thủ trẻ. Việc HAGL thua liền ba trận nhưng khán giả vẫn đến sân chật kín, với tôi, cũng là điều bình thường và rất đáng mừng. Như trên tôi đã nói, nếu không vì tình yêu với môn thể thao “vua” này và niềm tin đối với một thế hệ cầu thủ trẻ chơi bóng chuyên nghiệp, hồn nhiên, cống hiến, nói như ngôn ngữ bóng đá là các cầu thủ trẻ đang “đá thật”, thì chắc chắn là không có sức hút, sự lôi kéo khán giả đến sân đông như thế.
Trong hoàn cảnh như vậy, tôi cho rằng truyền thông đã tung hô quá mức các em khi các em đạt được một chút thành công, và mổ xẻ, soi mói, tạo áp lực nhiều vấn đề khi các em thất bại. Đặc biệt là báo chí xoáy sâu vào những vấn đề đời tư như tuổi tác, gia cảnh, tình yêu, gây ra áp lực quá lớn, làm ảnh hưởng không nhỏ đến tinh thần thi đấu, đến chuyên môn của các em khi ra sân. Nên nhớ rằng nhiều cầu thủ HAGL chỉ ở độ tuổi 18-19, tức là mới bước qua lứa tuổi học trò mà ở TP không ít em cùng lứa tuổi vẫn còn sống trong sự bao bọc của gia đình, cha mẹ. Các cầu thủ HAGL còn thiếu kinh nghiệm cả trong và ngoài sân cỏ nên những áp lực như vậy sẽ gây ra tổn thương không hề nhỏ, thậm chí có em không vượt qua được. Trong trường hợp này, cần lưu tâm đặc biệt đến đạo đức nghề nghiệp của những người cầm bút viết về thể thao.
Mặt khác, tôi cũng suy nghĩ rằng chúng ta đang hướng đến việc xây dựng một nền thể thao chuyên nghiệp, trong đó có bóng đá. Vì vậy, trong công tác đào tạo bóng đá trẻ, bản thân các cầu thủ cũng cần được đào tạo, rèn luyện về tâm lý, cách ứng xử, ứng phó với truyền thông và dư luận để làm sao các tác động tiêu cực ít ảnh hưởng nhất đến chất lượng chuyên môn khi thi đấu.
Chúng ta thấy rằng với những cầu thủ nổi tiếng như Ronaldo, Messi... có đến hàng tỉ người hâm mộ quan tâm đến cuộc sống của họ cả trong và ngoài sân cỏ, báo chí thế giới cũng thường xuyên khai thác chuyện tình trường của Ronaldo, đặt vấn đề việc Messi có trốn thuế hàng triệu USD... nhưng các cầu thủ đó trước áp lực kinh khủng của dư luận vẫn hành xử và thi đấu rất chuyên nghiệp. Cũng cần phải nói thêm trong các nền bóng đá chuyên nghiệp có mức độ thương mại hóa cao, các đội bóng đều có đội ngũ bác sĩ tâm lý và luật sư rất giỏi để hỗ trợ cầu thủ trong trường hợp cần thiết để họ tránh những ảnh hưởng tác động của bên ngoài.
Cuối cùng, với tư cách một người hâm mộ, yêu bóng đá, tôi tha thiết đề nghị báo chí, dư luận hãy để cho các cầu thủ có thời gian thể hiện mình, không vì yêu quý, kỳ vọng quá mà tạo áp lực cho họ.
* Đại biểu Quốc hội DƯƠNG TRUNG QUỐC:
Báo chí phải chịu trách nhiệm trước sự hỗn loạn của dư luận
Việc báo chí đề cập quá mức khiến dư luận “sôi sùng sục” với tuyển U-19 VN, đội HAGL và cầu thủ Công Phượng đã cho thấy sự nghèo nàn của báo chí VN. Trong trường hợp này tôi thấy nhiều tòa soạn báo chạy theo đám đông và vì sự nghèo nàn ấy nên báo chí đã khai thác quá đà, thậm chí là vi phạm pháp luật, có trường hợp thông tin sai sự thật và xâm phạm đời tư của cầu thủ. Tôi cho rằng chính báo chí đã tạo ra sự hỗn loạn của dư luận.
Vì vậy, báo chí phải chịu trách nhiệm trước sự hỗn loạn của dư luận vừa qua. Nếu các phương tiện truyền thông nhìn sự việc theo hướng tích cực, phân tích những khía cạnh tích cực, góp phần thúc đẩy bóng đá phát triển lành mạnh, tôi cho rằng dư luận cũng sẽ có cái nhìn như vậy. Tôi đọc còn thấy có những trường hợp ngay trong một tờ báo nhưng người này viết kiểu này, người kia viết kiểu kia, thậm chí cùng một người viết nhưng hôm nay thì khen và vài ngày sau lại chê tơi bời mà bản thân họ thấy vô can, không chịu trách nhiệm về những gì mình viết ra. Tôi nghĩ Hội Nhà báo cần phải lên tiếng trước những hiện tượng như vậy.
L.K. ghi
Theo Tuổi trẻ