Người ta nói rằng, Shakespeare rất lấy làm hối hận vì việc lấy vợ già lại đã mang thai như Anne. Chính vì thế, trong các tác phẩm của mình sau này, ông thường xuyên nhắc độc giả về tầm quan trọng của việc giữ gìn sự trong sạch trước hôn nhân.
Ở các nước phương Tây, Shakespeare được coi là một nhà văn, nhà viết kịch vĩ đại bậc nhất trong lịch sử. Có điều những gì mà người ta biết về ông cho tới hôm nay vẫn còn quá ít ỏi bởi lẽ ông gần như không để lại bất cứ thư tín, nhật ký hay bản thảo nào. Cho tới mãi gần đây, một học giả nổi tiếng căn cứ vào những dấu hiệu trong các tác phẩm của ông để đưa ra giả thuyết mới về cuộc đời của đại thi hào nước Anh này.
Vợ có thai trước khi kết hôn
William Shakespeare là con trai của John Shakespeare, một người thợ làm găng tay và ủy viên hội đồng địa phương đến từ Snitterfield và Mary Arden, con gái của một chủ đất giàu có. Ông được sinh ra tại Stratfordupon Avon và được rửa tội vào ngày 26 tháng 4 năm 1564 tại đây. Ngày sinh thật của ông vẫn chưa rõ, nhưng theo nhiều tài liệu là ngày 23 tháng 4 năm 1564. Ông là con trai thứ ba trong tổng số tám người con của gia đình và là người duy nhất còn sống sót.
Là một người có tiền, song cha của ông lại bị coi là không có văn hóa, cả đời chỉ biết điểm chỉ và vẽ các ký hiệu chứ không biết chữ. Chính vì vậy, cha của ông rất kỳ vọng vào đứa con trai duy nhất còn lại của mình. Vào năm 7 tuổi, ông được gửi tới học tiếng La tinh tại trường King’s New ở Stratford, một ngôi trường miễn học phí thành lập năm 1553, cách nhà khoảng một phần tư dặm.
Vào thời nữ hoàng Elizabeth, tiếng La tinh được coi là biểu tượng của người có văn hóa và giáo dục, đồng thời cũng là viên gạch lót đường để bước vào xã hội thượng lưu. Cũng tại trường này, các thầy giáo thường xuyên cho học sinh diễn các vở kịch bằng tiếng La tinh. Đây là cơ hội để ông có được những chuẩn bị đầu tiên cho nghề diễn xuất sau này.
Năm 18 tuổi, ông kết hôn với một cô gái 26 tuổi, Anne Hathaway, khi đó đã mang thai. Giáo hội của Worcester đồng ý cho phép tổ chức lễ cưới vào ngày 27 tháng 11 năm 1582. Sáu tháng sau khi kết hôn, Anne sinh được một người con gái, Susanna, được rửa tội vào ngày 26 tháng 5 năm 1583. Hai năm sau đó, cặp song sinh một trai Hamnet và một gái Judith chào đời, được rửa tội ngày 2 tháng 2 năm 1585. Hamnet mất vì một nguyên nhân không rõ vào năm 11 tuổi và được mai táng vào ngày 11 tháng 8 năm 1569. Do vậy, cho tới khi cuối đời, ông chỉ có hai người con gái.
|
Đại văn hào Shakespeare. |
\Người ta nói rằng, Shakespeare rất lấy làm hối hận vì việc lấy vợ già lại đã mang thai như Anne. Chính vì thế, trong các tác phẩm của mình sau này, ông thường xuyên nhắc độc giả về tầm quan trọng của việc giữ gìn sự trong sạch trước hôn nhân. Một nhân vật trong tác phẩm "Đêm thứ 12" thậm chí còn tuyên bố rằng: phụ nữ nên lựa chọn một người đàn ông lớn hơn tuổi mình, như vậy hai người mới hợp nhau và người phụ nữ không làm mất đi tình yêu của chồng.
Tuy nhiên, trong xã hội thời bấy giờ, mối quan hệ hôn nhân cho dù có tồi tệ đến mức nào thì cả hai đều phải duy trì cho tới cuối cuộc đời mình. Do vậy, ông đã lựa chọn phương án sống ly thân với vợ. Sau khi cặp song sinh chào đời, ông đã một mình rời quê lên Luân Đôn. Những tưởng tượng và thể nghiệm về tình yêu của ông như trong những tuyệt tác sau này hầu hết đều là ở bên ngoài cuộc hôn nhân với Anne.
Yêu người khác giới
Các nhà nghiên cứu cho rằng, có thể tìm thấy khát vọng tình yêu ở khắp nơi trong các sáng tác của Shakespeare . Từ cặp đôi Romeo và Juliet cho tới Antony và Cleopatra,… tất cả chỉ là hình ảnh vang vọng của những khát khao và lý tưởng về tình yêu. Ngoài kịch, ông còn viết rất nhiều thơ tình. Và cũng như kịch, thơ của ông không kém phần phức tạp mà mãnh liệt. Chính trong thơ, ông đã hé lộ nhiều điều về con người thật của mình.
Trong một bài thơ sonnet được nhiều người coi như là bản tiểu sử của Shakespeare, ông đã viết về mối quan hệ phức tạp giữa một người thanh niên trẻ và một người phụ nữ da đen. Người thanh niên trẻ tuổi này chính là bá tước Southampton. Hai bài thơ dài của Shakespeare viết vào các năm 1593 và 1594 đều là dành tặng cho bá tước này. Vị bá tước này cả ngày chỉ dành thời gian vào việc xem kịch, rất ghét chuyện kết hôn, thậm chí đã từ chối hôn sự với cháu gái của một đại thần của nữ hoàng, khiến gia đình bị phạt 5.000 bảng. Vì vậy, người nhà bá tước đã nhờ ông viết thơ khuyên nhủ anh ta.
Trong bài thơ này, Shakespeare không những không khuyên vị bá tước trẻ tuổi bớt tự yêu bản thân mình, ngược lại còn nói với anh ta rằng, tự kỷ là chưa đủ, cần phải thường xuyên soi gương để gương mặt xinh đẹp kia có thêm một phiên bản tuyệt đẹp nữa. Tiếp đó, ông nói với bá tước rằng: “Không người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của anh, không để cho anh nắm giữ sự trong trắng của họ”.
Vấn đề chính là mặc dù khuyên những người trai trẻ “chiếm giữ sự trong trắng của phụ nữ”, song Shakespeare lại say đắm chính chàng trai trẻ này. Bởi lẽ, vẻ đẹp của chàng ta không chỉ khiến phụ nữ run rẩy mà cả đàn ông cũng hoa mày chóng mặt. Trong thơ, ông viết rằng: “Anh có khuôn mặt của một cô gái, do chính tạo hóa đã tạo ra. Anh vừa là tình nhân vừa là tình lang của ta …”.
Giữa vị bá tước trẻ tuổi và người phụ nữ da đen đã xảy ra chuyện gì? Người phụ nữ da đen kia thực chất là ai? Cho tới nay người ta vẫn chưa thể trả lời được. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn, bài thơ này đã ngầm thể hiện rằng: ông say mê một người đàn ông, tuy nhiên người đàn ông này không thuộc về ông. Ông vẫn có ham muốn với phụ nữ, song lại cực kỳ ghét phụ nữ.
Rất nhiều năm sau đó, khi những dục vọng đã đi qua, Shakespeare dần trở nên bình lặng hơn với cuộc sống. Vào một ngày năm 1610, ông rời khỏi Luân Đôn, trở về bên cạnh người vợ mà mình đã lạnh nhạt từ lâu. Trước khi chết, ông đã viết một bức di chúc, để lại toàn bộ tài sản của mình bao gồm đất đai, vườn cây, trang trại cho con gái cả.
Cô con gái nhỏ chỉ được Shakespeare để lại cho một chiếc bát bằng bạc mạ vàng. Nguyên nhân là Judith đã khiến ông thất vọng vì kết hôn với người đàn ông kém tuổi mình, lại còn có con với người phụ nữ khác. Đối với người vợ đã gắn bó với mình suốt 34 năm, ông cũng chỉ viết vỏn vẹn một câu trong di chúc của mình: “Để lại cho vợ tôi chiếc giường tốt thứ hai của tôi cũng như những vật dụng trên đó”.
TIN BÀI LIÊN QUAN
BÀI ĐANG ĐỌC NHIỀU
Theo Hôn nhân & Pháp luật