Diễm - vợ Trung - có tính hay ghen. Diễm hay đến cơ quan, viện cớ tìm chồng để ngầm thông báo cho các đồng nghiệp nữ của chồng biết, cô là vợ “chính chủ”, các cô đừng hòng léng phéng.
Có lần Diễm đi dự tiệc cùng chồng, thấy đồng nghiệp trò chuyện với Trung thân mật, cô liền hỏi: “Chị bao nhiêu tuổi?”. Cô bạn ngạc nhiên nhưng cũng nói số tuổi của mình. Diễm liền tuôn một hơi: “Tuổi chị lớn hơn chồng tôi, sao lại gọi anh ấy bằng anh. Chị trò chuyện với chồng tôi thân mật quá, lại “anh anh - em em” ngọt xớt. Hay chị có ý với chồng tôi?”. Trung giận xanh mặt. Sau khi xin lỗi cô bạn, anh liền kéo vợ về, bỏ dở cả bữa tiệc.
|
Ảnh minh họa. |
Đây không phải lần đầu Diễm làm chồng mất mặt. Lúc cô sinh con đầu lòng, một sản phụ vừa sinh xong được y tá đẩy vào phòng. Ông chồng không biết chạy đâu, để bà mẹ và cô y tá hè hụi khiêng sản phụ trên qua giường nằm. Trung thấy vậy liền chạy tới đỡ một tay. Diễm tức tưởi khóc: “Có phải vợ anh không mà ôm dính vậy? Thứ đàn ông gì mà thấy đàn bà con gái là xáp tới”. Sợ vợ tức giận ảnh hưởng sức khỏe, Trung cố xoa dịu vợ cho yên chuyện.
Trung biết, do ba có người phụ nữ khác, Diễm lớn lên trong cảnh đổ vỡ của ba mẹ nên tâm lý bất an, luôn theo canh giữ chồng. Nhưng sự ghen tuông đến mức bệnh hoạn của vợ làm Trung mệt mỏi. Nhiều lần Trung nói “anh túi bụi với công việc đã mệt, hơi sức đâu mà đèo bòng”, Diễm vẫn không tin chồng. Theo cô, phải luôn phòng vệ từ xa, không thể để “mất bò mới lo làm chuồng”.
Ngoài chuyện ghen tuông, Diễm còn có tật phân chia mọi thứ rạch ròi với chồng. Sắm chiếc xe, tủ lạnh, bộ salon… cô đều nói rõ với chồng đã góp vào bao nhiêu tiền. Mẹ vợ cho miếng đất, cô yêu cầu chồng làm bản cam kết, công nhận là tài sản riêng của vợ, không được tranh chấp về sau. Sự rạch ròi của vợ làm Trung tự ái. Diễm viện cớ ngày xưa ba mẹ ly hôn, tranh chấp tài sản rất gay gắt. Mẹ lao tâm khổ tứ mới tranh được chút tài sản nuôi con, nên cô phải lo phòng thân trước, mọi thứ phải rõ ràng để sau này dễ bề phân chia.
Có lần Trung nói với vợ: “Em sống với anh mà luôn bất an như vậy thì chúng ta ly hôn để cả hai cùng nhẹ nhõm”. Diễm chưng hửng: “Vợ chồng đang yên ấm, cớ gì ly hôn? À, tôi biết rồi, anh có bồ nhí nên kiếm cớ bỏ tôi chứ gì”.
Mẹ Diễm nghe chuyện, liền khuyên can. Trung nói: “Vợ con nhìn đâu cũng thấy tình địch. Con ra đường chẳng còn mặt mũi nào nhìn ai. Vợ chồng không tin nhau thì thật ngột ngạt”. Nghe mẹ vợ phân tích thiệt hơn, lại thương con trai chưa đầy hai tuổi, Trung đành chịu hòa giải với vợ, nhưng anh luôn tự hỏi: Mình chịu đựng được bao lâu?