Warp Drive lần đầu tiên được đề cập đến trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng Islands of Space của nhà văn John Campbell. Tuy nhiên, phải đến khi Star Trek xuất hiện, thuật ngữ này mới thực sự trở nên phổ biến. Trong Star Trek, Warp Drive là một công nghệ cho phép các con tàu vũ trụ đi qua các khoảng cách không gian rộng lớn trong thời gian ngắn, bằng cách tạo ra một bong bóng không gian và trượt qua vũ trụ với tốc độ nhanh hơn ánh sáng. Nhờ vào sức hút của văn hóa đại chúng, khái niệm này dần dần trở thành biểu tượng của giấc mơ chinh phục không gian của con người.
Về mặt khoa học, Warp Drive hiện tại chỉ là một lý thuyết và chưa được chứng minh trong thực tế. Mặc dù đã có những tiến bộ nhất định trong việc nghiên cứu, nhiều vấn đề phức tạp liên quan đến vật lý và năng lượng vẫn chưa được giải quyết. Gần đây, hai nhà nghiên cứu, Remo Garattini và Kirill Zatrimaylov, đã thực hiện một thí nghiệm tư duy thú vị: họ xem xét điều gì sẽ xảy ra nếu một con tàu sử dụng Warp Drive cố gắng đi vào một lỗ đen. Kết quả của họ không chỉ là lý thuyết mà còn gợi mở khả năng tạo ra các phiên bản nhỏ hơn của Warp Drive trong tương lai.
Garattini và Zatrimaylov đã giả thuyết rằng một tàu vũ trụ Warp Drive có thể tồn tại bên trong cái gọi là lỗ đen Schwarzschild – loại lỗ đen không có điện tích và không quay. Điều này sẽ có thể xảy ra nếu con tàu đi qua chân trời sự kiện của lỗ đen với tốc độ thấp hơn tốc độ ánh sáng. Theo lý thuyết, trường hấp dẫn của lỗ đen có thể làm giảm lượng năng lượng tiêu cực cần thiết để duy trì hoạt động của Warp Drive. Điều này có thể cho phép con tàu đi qua lỗ đen mà không bị nghiền nát, một ý tưởng cực kỳ hấp dẫn đối với giới khoa học.
Thực tế, toán học đằng sau ý tưởng này cho thấy khả năng tạo ra các tàu vũ trụ Warp Drive nhỏ hơn trong môi trường phòng thí nghiệm. Nếu điều này trở thành hiện thực, chúng ta có thể tiến gần hơn đến việc kiểm chứng lý thuyết về Warp Drive và thậm chí mở ra những cánh cửa mới cho việc du hành không gian.
Warp Drive, về cơ bản, là một cơ chế giúp tàu vũ trụ tạo ra một bong bóng không gian, cho phép nó trượt qua không gian với tốc độ nhanh hơn ánh sáng. Điều này nghe có vẻ đơn giản, nhưng để thực hiện được lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Vấn đề đầu tiên và quan trọng nhất là năng lượng. Để tạo ra một trường Warp, cần một lượng năng lượng khổng lồ, lớn hơn nhiều so với khả năng mà con người hiện có thể sản xuất. Nguồn năng lượng này không chỉ cần lớn mà còn phải được tạo ra từ một dạng vật chất kỳ lạ, thậm chí chưa được xác định rõ ràng trong vật lý hiện đại.
Những nghiên cứu ban đầu về Warp Drive, như của nhà vật lý người Mexico Miguel Alcubierre vào năm 1994, đã chỉ ra rằng việc tạo ra một bong bóng không gian để dịch chuyển tàu có thể đòi hỏi năng lượng tương đương với khối lượng của một hành tinh. Hơn nữa, việc duy trì bong bóng này cũng cần năng lượng tiêu cực - một khái niệm vật lý đầy thách thức và chưa rõ ràng.
Lỗ đen được biết đến như là một khu vực trong không gian nơi mà lực hấp dẫn mạnh đến mức không gì có thể thoát ra, kể cả ánh sáng. Điều này tạo ra một môi trường nghiên cứu thú vị cho việc thử nghiệm lý thuyết về Warp Drive. Lỗ đen Schwarzschild, với đặc tính không quay và không điện tích, là lựa chọn hoàn hảo cho các thí nghiệm lý thuyết này.
Bằng cách kết hợp các phương trình mô tả lỗ đen với các phương trình Warp Drive, Garattini và Zatrimaylov đã phát hiện rằng có thể nhúng một Warp Drive vào khu vực bên ngoài của lỗ đen. Lực hấp dẫn của lỗ đen không chỉ ảnh hưởng đến các điều kiện năng lượng cần thiết để tạo ra Warp Drive mà còn có thể giúp giảm lượng năng lượng tiêu cực cần thiết để duy trì bong bóng không gian. Điều này mở ra khả năng thực hiện các thử nghiệm tạo ra các phiên bản nhỏ của Warp Drive trong môi trường kiểm soát.
Mặc dù nghiên cứu của Garattini và Zatrimaylov mở ra những triển vọng mới, nhưng vẫn còn nhiều câu hỏi cần giải quyết. Một trong những vấn đề đáng chú ý là sự thay đổi entropy của lỗ đen khi một tàu vũ trụ Warp Drive đi vào. Nếu bong bóng không gian di chuyển chậm và nhỏ hơn nhiều so với đường chân trời sự kiện, nó có thể làm tăng entropy của lỗ đen. Tuy nhiên, nếu bong bóng này bị lỗ đen hấp thụ hoàn toàn, nó có thể làm giảm khối lượng và entropy của lỗ đen, gây ra những hiệu ứng không thể dự đoán.
Warp Drive vẫn còn là một khái niệm đầy thách thức, và công nghệ này chưa chắc đã có thể được hiện thực hóa trong tương lai gần. Tuy nhiên, các nghiên cứu lý thuyết như của Garattini và Zatrimaylov mang lại những hiểu biết quý giá về cách mà chúng ta có thể tiếp cận và thử nghiệm các khái niệm này. Nếu những tiến bộ trong vật lý lượng tử và hiểu biết về lỗ đen tiếp tục phát triển, chúng ta có thể thấy công nghệ Warp Drive không còn là viễn tưởng mà trở thành hiện thực.
Warp Drive không chỉ là một ý tưởng kích thích trí tưởng tượng mà còn là biểu tượng cho khả năng vượt qua giới hạn của con người. Trong tương lai, có lẽ chúng ta sẽ nhìn thấy những bước tiến lớn trong việc nghiên cứu và phát triển công nghệ này, mở ra kỷ nguyên mới cho du hành không gian và khám phá vũ trụ.
Theo Đức Khương/Đời sống pháp luật