Hôm Thu cưới, ai cũng trầm trồ vì lấy được trai phố, nhà có điều kiện. Mẹ chồng đeo cho cô cả cái kiềng bằng vàng to như ngón tay cái, chưa kể các loại nhẫn khác. Thu cũng cảm thấy mình như "chuột sa chĩnh gạo". Cô cũng phấn khởi ra mặt khi liên tục thể hiện sự đồng điệu với mẹ chồng. Thỉnh thoảng hai mẹ con còn selfie rồi đưa lên Facebook. Bạn bè Thu rầm rập vào like rồi bình luận với giọng đầy ghen tỵ.
Thu tốt nghiệp cấp 3 xong, đang theo học tại trường cao đẳng kinh tế. Gia đình không có điều kiện nên hầu hết quần áo, trang sức để ăn chơi khỏi thua bạn kém bầu Thu đều lùng mua hàng thùng. Có thời gian cô còn phải đi làm PG bán hàng cho một hãng lớn để có thêm tiền tiêu.
Rồi Thu gặp Tuấn Anh trong dịp đi sinh nhật bạn. Thu ngỡ mình đã gặp được soái ca trong đời nên không ngại ngần khi Tuấn Anh ngỏ lời yêu. Hai người lao vào nhau như thiêu thân. Thu theo Tuấn Anh đi khắp chốn cùng nơi. Mọi chi phí sinh hoạt đã có Tuấn Anh lo nên Thu an bài, trốn học để đi chơi cho thư thái.
Tuấn Anh có bố là giám đốc doanh nghiệp. Nhà cũng có của ăn của để. Từ bé quen được nuông chiều nên thích chơi hơn thích làm. Ngày Thu thông báo mình có thai, Tuấn Anh bình thản bảo Thu cầm tiền tự đi giải quyết. Thu khóc lóc mãi cuối cùng vẫn không dám tự đi một mình.
|
Ảnh minh họa. |
Nghĩ mãi Thu quyết định tìm gặp mẹ Tuấn Anh để cầu cứu. Hôm đấy, trời nắng chang chang, người mỏi mệt. Thu đứng trước cánh cổng vừa cao vừa rộng, chạm trổ đầy rồng phượng mà tần ngần mãi không dám bấm chuông. "Không biết mẹ anh sẽ gào rít lên thế nào. Có đuổi thẳng cổ mình không?" - Thu đứng ngẩn người bồn chồn với bao nhiêu là câu tự vấn. "Nếu mẹ anh cũng kiên quyết chối từ thì mình sẽ đi đâu? Lấy gì mà sống chưa nói đến sinh nở, nuôi con? Về nhà ư? Mẹ mình sẽ chết ngất, bạn bè, người thân sẽ xầm xì sao với cái bụng ngày một to ra này?... " - lòng dạ Thu càng lúc càng cồn cào.
Ngồi trước mặt mẹ Tuấn Anh rồi mà Thu vẫn không tin nổi. Thậm chí cô không nhớ mình đã bấm chuông từ lúc nào. Rồi mẹ Tuấn Anh lôi cô xềnh xệch theo bà. Cô không nhớ mình đã làm bao nhiêu cái xét nghiệm, khám những cái gì. Sau này, cô mới biết mẹ chồng đã đưa cô đi siêu âm và xét nghiệm ADN. Một đứa cháu đích tôn là niềm mong mỏi của bà bấy lâu nên không có lý do gì để bà từ chối.
Sinh con được hai tháng, mẹ chồng gọi Thu vào bảo: "Mẹ đang có một khoản tiền nhàn rỗi, giờ con không có bằng cấp, không có việc làm thì nên nghĩ cái gì mà đầu tư làm ăn. Chẳng nhẽ cứ ngồi chơi mãi thế này". Thu lúng túng không biết trả lời ra sao vì thực sự cô cũng không biết phải kinh doanh gì bây giờ. Mà cô thì biết gì làm ăn cơ chứ.
Những ngày sau hết cữ, mẹ chồng Thu càng trở nên khó khăn hơn. Hễ đối mặt bà lại giục cô đi kiếm việc, đi làm ăn. "Không ai nuôi mãi cô được. Cô ỉ lại gia đình chồng mà không thấy xấu hổ. Cô xem, hàng xóm, anh em có ai phải nuôi con dâu mãi không?" - mẹ chồng Thu chì chiết.
Một buổi sáng, nhân lúc thấy mẹ chồng đang ngồi thảnh thơi, Thu mở lời: "Hôm trước mẹ có bảo với con là mẹ đang có tiền nhàn rỗi để cho con vay làm ăn. Hôm nay con muốn mẹ cho con vay một khoản khoảng 200 triệu. Con muốn chung vốn với bạn con mở quán cà phê. Bao giờ có tiền con trả lại mẹ". Mẹ chồng vừa nghe con dâu mở lời thì tươi tỉnh mặt mày: "Đúng rồi, phải kiếm việc làm ăn mà kiếm tiền nuôi thân. Thằng Tuấn Anh ham chơi nhưng nó đã có khoản thừa kế rồi. Con không muốn cả đời trắng tay thì lo làm mà ăn mà dành dụm".
Thu nhận 200 triệu đồng tiền mặt từ mẹ chồng kèm một tờ giấy để cô kí tên vào. Sau khi đọc xong, mặt Thu tái dại, tay chân bủn rủn. Còn mẹ chồng mặt vẫn tỉnh bơ, tỏ có ý đắc thắng.
Bà bắt Thu kí xác nhận đã vay của bà 200 triệu đồng với lãi suất 14%/ năm. Thời gian bắt đầu tính từ ngày nhận tiền và tiền lãi trả hàng tháng. Sau một năm cô phải trả số tiền gốc. Nếu không trả thì tiền lãi sẽ tăng theo từng tháng.
Bắt đầu góp vốn với bạn, phải đầu tư từ đầu. Ngày từ tháng đầu tiên có khi còn chưa xong để khai trương quán nói gì đến có lãi. Cô lấy đâu tiền mà trả lãi cho bà. Rồi một năm sau, năm sau nữa.... Thu thực sự hoang mang. Cô định trả lại tiền cho mẹ chồng và không ký vào giấy vay tiền nữa nhưng kế hoạch đã triển khai rồi, hơn nữa bà vẫn đang lăm lăm ngồi nhìn cô đầy thách thức.
Thu kí vội rồi ôm tiền chạy lên gác. Chưa bao giờ quyết tâm kiếm tiền lại trỗi dậy trong cô đến như vậy. "Mình phải kiếm được tiền để trả nợ cho bà. Rồi còn nuôi con, nuôi bản thân. Nếu mình tay trắng thì sẽ không bao giờ được phép nuôi con nếu đâm đơn ly hôn ra tòa" - Thu nghĩ thế.
Theo Tri thức trẻ