Ban đầu, tôi coi đó là lời trách cứ bình thường, bỏ ngoài tai. Nhưng mỗi ngày cấp độ nhân lên, cộng với áp lực từ công việc, những câu nói ấy trở thành thứ bạo hành tinh thần đày đọa tôi. Đến mức, hôm nào có việc phải về muộn, tôi phải đứng ở bên ngoài hít một hơi thật sâu để chuẩn bị đón những lời cay nghiệt từ chồng.
9 năm làm vợ, sinh hai đứa con, tôi từng có lúc stress vì phải ở nhà quá lâu. Thật may nhờ một người bạn giới thiệu, tôi tìm được công việc. Tuy có vất vả, thi thoảng phải tăng ca nhưng mọi thứ tốt hơn rất nhiều so với việc quanh quẩn 4 bức tường. Tôi nhờ mẹ đẻ lên hỗ trợ trông cháu vì chồng không chịu cho thuê giúp việc. Ấm ức trong lòng nhưng chồng cũng phải chấp nhận vì lần này tôi không nhượng bộ.
Nhưng cũng từ ngày tôi đi làm, cuộc sống vợ chồng xảy ra nhiều mâu thuẫn. Chồng tôi luôn quan niệm, đàn bà phải chăm lo cho gia đình, chăm sóc chồng con. Anh hài lòng với việc mình đi làm còn tôi ở nhà lo con cái. Thế nhưng, mỗi lần việc lớn việc nhỏ, tôi cần tiền thì phải ngửa tay xin anh. Rồi lại một trăm câu hỏi đổ lên đầu tôi như: "Tiêu gì mà nhiều thế; lấy tiền làm gì; lại mang đi biếu nhà ngoại à; lại mua hàng online à, hay cho bạn bè vay?...".
Nhiều năm qua, những câu nói ấy ám ảnh tôi cả trong giấc mơ.
Ai cũng nói, số tôi sướng vì lấy được người chồng trí thức, đạo mạo lại làm giám đốc, thu nhập cao. Đó là họ không hiểu, cuộc sống của tôi phải chịu những ngày tháng áp lực, mệt mỏi thế nào.
Nhiều hôm, cơm canh sẵn sàng nhưng đến bữa, chồng chỉ nhắn một chữ “bận” rồi mặc kệ mấy mẹ con bà cháu ăn uống với nhau. Sợ mẹ đẻ buồn, tôi không dám than vãn một lời, cố tỏ ra mình vẫn thoải mái với việc đó và còn nói lời bênh vực chồng. Nhưng anh không hiểu.
Khi tôi đi làm, anh bắt tôi phải sắp xếp công việc về sớm, anh không cho tôi đi liên hoan tiệc tùng với đồng nghiệp. Anh càng không chấp nhận tôi ăn mặc đẹp ra ngoài.
Lần đó, công ty kỉ niệm 10 năm ngày thành lập, tôi xin phép đi tiệc rồi về muộn. Vì khuya nên có vài người đồng nghiệp đưa về, cả nam và nữa. Vậy mà tối đó, tôi mất ngủ bởi những lời lẽ cay nghiệt từ chồng. Anh nói tôi không biết giữ thể diện cho chồng. Anh còn mua cho tôi cuốn sách dạy cách làm vợ, học đạo lý thủy chung của phụ nữ để tôi đọc. Đó là sự sỉ nhục với người vợ như tôi.
Hôm nay, tôi phát hiện sự thật sốc về chồng. Cứ 3 tháng, anh lại thay một trợ lý. Trợ lý của anh đều là các cô gái trẻ, xinh đẹp, mới ra trường. Anh cho họ cơ hội, đào tạo họ làm việc nhưng khi anh cảm thấy chán, ngắm đã con mắt thì anh tìm cách loại bỏ họ.
Trong điện thoại của anh còn lưu rất nhiều hình ảnh các cô gái xinh đẹp trên mạng. Anh cũng liên tục khen ngợi vợ của bạn bè, đồng nghiệp. Thậm chí cô hàng xóm mới chuyển đến cũng được anh khen ngợi hết lời dù chưa hiểu gì về họ.
Anh luôn dùng những người đó để chê vợ, bắt vợ nhìn người ta làm gương. Nhưng anh chưa từng nhìn những người chưa bằng vợ, nhìn những điểm mạnh của vợ để dành lời động viên, khích lệ. Gần 10 năm bên nhau, một lời khen vợ cũng chưa từng được thốt ra từ miệng của chồng.
Mỗi bữa cơm, anh chẳng nể mặt mẹ vợ hay các con, buông những lời giáo huấn đến đau đầu. “Làm đàn bà thì phải quán xuyến gia đình, làm tốt rồi thì hãy nghĩ đến việc khác. Con cái của mình, mình phải chăm, giao cho người khác cũng không thể tin tưởng hoàn toàn. Hơn nữa, phụ nữ thì phải giữ mình khi ra ngoài, đừng lúc nào cũng cười nói hơ hớ, bỗ bã vô duyên. Người ta cười vào mặt tôi chứ không cười vào mặt cô đâu”.
Chưa kể, anh còn liên tục nhắc vợ phải sống tiết kiệm, chi tiêu hợp lý, không được biếu xén lung tung... Mà anh không hề để ý, cả năm nay, vợ chưa từng sắm một bộ quần áo mới.
Nói với vợ là thế nhưng khi có đồng nghiệp nữ gọi điện tới, anh lại vội đứng phắt dậy, buông những lời có cánh, ngọt ngào với người ta. Ra ngoài, anh ga lăng với tất cả phụ nữ còn vợ mình, mọi việc đến tay.
Đến nhà đồng nghiệp chơi, anh tự tay vào bếp, thể hiện mình là người đàn ông hoàn hảo, giỏi kiếm tiền, biết nấu ăn. Tất cả chị em, bạn bè ghen tị, chúc mừng tôi có được người chồng như ý. Thế nhưng ở nhà, một cái bát anh cũng không chịu dọn, cũng chưa từng đỡ vợ việc nhà, con cái cũng chẳng chăm. Đối với anh, kiếm tiền cho gia đình này, mang danh dự về cho vợ con đã là điều quá lớn lao mà anh phải làm.
Tôi tự hỏi, ngày trước anh yêu tôi và lấy tôi vì điều gì? Anh cũng từng hứa hẹn, thề ước rằng cả đời sẽ mang lại cho tôi hạnh phúc. Anh còn quỳ gối cầu hôn tôi ở không gian lãng mạn khiến bao người ghen tị. Thế mà giờ đây, anh trở thành một con người khác? Liệu có phải chức danh giám đốc, sự sĩ diện hão, hay những đồng tiền kiếm được từ chức danh ấy khiến anh tự cho mình ở địa vị cao hơn vợ?
10 năm bên chồng, tôi chưa từng cảm thấy mình là phụ nữ, được yêu thương và che chở. Khi tôi đề cập chuyện ly hôn, người thân đều choáng. Họ không tin tôi có thể bỏ một người chồng tốt như vậy. Bởi họ không thể hiểu được, có những thứ bạo hành tinh thần còn ghê gớm, khủng khiếp hơn cả bạo hành thể xác.
Anh ta kiếm được tiền, anh ta không đánh đập, không chửi bới tôi nhưng những lời “giáo huấn” anh ta dành cho tôi mỗi bữa cơm chẳng khác gì dạy một đứa trẻ. Tôi thực sự thấy mệt rồi…
Theo Vietnamnet