Ở cái tuổi thanh xuân, tôi và anh đã có một chuyện tình rất đẹp mà nhiều người mơ ước. Anh đã dắt tay tôi đi suốt một chặng đường 4 năm đại học. Những vui buồn, khó khăn mà tôi gặp phải trên chặng đường đời luôn có anh cùng song hành, san sẻ.
Chúng tôi đã từng nghĩ, ông trời sinh ra tôi và anh là để dành cho nhau, để đầu bạc răng long vẫn chung đường chung lối.
Nhưng rồi, những khó khăn từ khi ra trường đã đẩy chúng tôi ra xa. Mệt mỏi, chúng tôi chấm dứt câu chuyện tình 4 năm trong một chiều mưa tháng 6. Kể từ đó, chúng tôi là những kẻ xa lạ, không bao giờ liên lạc, dù sâu thẳm trong tim, ai cũng dành riêng một góc để lưu giữ những ký ức về người yêu cũ.
|
Chúng tôi chia tay nhau và chôn vùi trong tim những kỷ niệm đẹp (Ảnh minh họa: IT). |
Thời gian trôi, tôi lấy chồng và có một cuộc sống mới hạnh phúc bên gia đình nhỏ, có một thiên thần đáng yêu 3 tuổi. Chồng tôi cũng rất mực yêu tôi, anh bảo không cho phép tôi nghĩ về ai khác, dù cả trong giấc mơ. Anh biết tôi đã có một chuyện tình sâu sắc thuở sinh viên, nhưng anh không biết gì nhiều về người ấy, vì tôi chưa một lần từng kể.
Trong thâm tâm, có lẽ anh biết rằng, thay vì phải xóa hẳn những ký ức ấy đi thì tôi lại âm thầm gói ghém kỷ niệm và cất gọn nó vào một góc con tim. Điều đó không phải vì tôi không yêu chồng, càng không phải vì tôi còn nặng tình nặng nghĩa gì với người ấy, chỉ là tôi trân trọng ký ức một thời thanh xuân của tôi.
Chồng tôi hiểu điều ấy chứ, nên anh không bao giờ lôi tôi ra tra khảo, chất vấn, song đôi khi, anh cũng hậm hực với những gì thuộc về quá khứ của tôi.
Tôi nhớ có lần anh còn cáu gắt cả với Hiền – cô em gái yêu quý chỉ vì cô ấy trót hỏi tôi “người yêu cũ của chị có đẹp trai như anh em không”.
Nói về Hiền, em chồng tôi khá ngoan và rất hồn nhiên. Hiền kém tôi 5 tuổi, năm nay mới đang ở cái tuổi 25 đầy rực rỡ. Tốt nghiệp trường Báo chí, Hiền làm biên tập viên cho một công ty truyền thông lớn. Với phong cách năng động và hiện đại, ai cũng dò xét xem cô đã có người yêu chưa, mặt mũi ra sao.
Nhiều lúc cùng nấu cơm hay rửa bát, Hiền lại rủ rỉ tâm sự với tôi về người bạn trai của mình. Qua nét mặt rạng ngời hạnh phúc cùng những lời có cánh, tôi biết tình cảm của đôi trẻ đã khá sâu sắc.
Hiền bảo: “Anh í cũng bằng tuổi chị thôi nhưng chín chắn lắm. Lúc nào cũng chỉ biết đến công việc thôi, phấn đấu không biết mệt. Có lần e còn trêu là ngày xưa anh bị người yêu cũ bỏ vì không có việc à mà bây giờ làm như trâu như bò thế, ấy thế mà anh ấy cũng giận em thật, hi hi, chị thấy có buồn cười không”.
Rồi đùng một hôm, Hiền bảo cuối năm Hiền cưới, cả nhà sốt xình xịch vì chưa biết mặt mũi chàng rể thế nào thì Hiền quả quyết: “Cả nhà cứ yên tâm, ai gặp cũng ưng ngay, con mà đã chọn thì chỉ có chuẩn thôi, mai con sẽ dẫn về ra mắt ạ”.
Cả nhà tôi hồi hộp chờ đợi chàng rể quý, tôi thêm phần tất tả vì chuẩn bị cơm nước đón em rể tương lai. 6 giờ tối, cơm nước tôi đã bày biện xong, bố mẹ chồng tôi ra ngóng vào trông, chốc chốc lại nhìn lên đồng hồ đợi.
Trời vừa nhá nhem tối thì có tiếng cửa mở, chiếc ô tô sang trọng từ từ tiến vào trong nhà, bố mẹ tôi mừng khấp khởi, chồng tôi thì ra dáng anh trưởng trong nhà, đã chuẩn bị chai rượu ngon đón các em.
Lúc hai đứa xuống xe chào hỏi, tôi đang nấu cháo cho con dưới bếp nên cũng chưa biết mặt mũi người yêu Hiền ra sao, chỉ nghe thấy tiếng bố mẹ tôi mời chào rôm rả, tiếng Hiền ríu ra ríu rít đầy vui vẻ, tiếng chồng tôi hào hứng: “Chú bày vẽ quá, quà cáp gì nhiều thế này, ngày xưa anh về ra mắt nhà vợ là chả biết mua gì ngoài cân hoa quả cả”. Rồi chồng tôi cất tiếng gọi tôi: “Em ơi, bạn trai Hiền lại còn mua quà cho Bông nhà mình này, gớm, chu đáo quá”.
Tôi tất tả bế con chạy ra chào hỏi cho phải phép, thì ôi thôi, đập vào mắt tôi là hình ảnh một người đàn ông đĩnh đạc, phong độ, nước ra rám nắng đậm nét phong trần, nụ cười rạng rỡ khoe chiếc răng khểnh rất duyên – nụ cười mà cả một thời thanh xuân làm tôi thương nhớ, người ấy của tôi đây mà, sao lại hiện hữu ở đây, trong lúc này, giữa gia đình nhà chồng tôi.
Đã 7 năm rồi sao anh vẫn thế. Tôi còn á khẩu chưa kịp nói lời gì thì người ấy đã nhanh nhẹn cúi chào, trong chớp mắt, tôi thấy ánh mắt người ấy nhắm chặt lại một cách đầy miễn cưỡng, hai bàn tay bóp chặt như kiềm chế. Ai cũng phấn khởi, rộn ràng nên không ai nhận ra thái độ của tôi và người ấy. Trong một phút vô tình, người ấy ghé vai tôi thầm thì hỏi nhỏ: “Em vẫn ổn phải không?”.
Tôi lặng người... Tôi sợ... Những ký ức tôi đã gói gọn vào sâu thẳm đáy lòng từ rất lâu rồi, tôi sợ chúng lại vùng thức tỉnh. Tôi sợ ánh mắt chất chứa những ngọn lửa tình của người ấy, vẫn như đang cháy. Tôi sợ tự mình đánh mất hạnh phúc nhỏ mà tôi đang có.
Theo Hà Linh/Dân Việt