Tôi và L là bạn thân với nhau từ thời mầm non. Lên đại học, dù không chung ngành nhưng chúng tôi vẫn thân thiết như chị em. Cho đến khi anh xuất hiện, mối quan hệ giữa chúng tôi mới dần lạnh nhạt và có khoảng cách.
Anh là người yêu của L. Khi L giới thiệu với tôi, tôi cảm thấy tim mình đập loạn nhịp vì anh. Ban đầu, cô ấy không biết nên vẫn đưa tôi đi chơi cùng một cách thoải mái. Bản thân tôi cũng cố gắng kiềm chế cảm xúc, không muốn tình bạn tan vỡ chỉ vì một người đàn ông. Nhưng tôi không làm được. Tôi không thể ngừng nhớ nhung, suy nghĩ đến người yêu của bạn thân mình.
Thậm chí, mỗi khi đi chơi chung, tôi chỉ muốn người sánh bước bên cạnh anh là tôi chứ không phải L. Có lẽ nhờ linh cảm phụ nữ nên L nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường từ tôi. Những cuộc đi chơi thưa thớt dần. Người yêu cô ấy cũng hạn chế trò chuyện qua lại với tôi. Ngày cưới họ, tôi không đến dự mà chỉ gửi tiền mừng là cả tháng lương của mình cùng dòng chữ chúc mừng. Tôi không dám đến để chứng kiến cảnh người đàn ông mình yêu thương nhất sánh bước cùng bạn thân mình bước vào lễ đường. Tôi sợ mình sẽ bị tổn thương.
|
Tôi không dám đến để chứng kiến cảnh người đàn ông mình yêu thương nhất sánh bước cùng bạn thân mình bước vào lễ đường. (Ảnh minh họa) |
Rồi L sinh con. Tôi cũng gửi tiền mừng cho bé. Nhưng tôi cũng không mở lòng ra yêu ai được nữa. Tôi sống độc thân tới tận 33 tuổi, cái tuổi quá lứa lỡ thì trong sự thúc giục của gia đình.
Một ngày nọ, tôi nhận được điện thoại của L. Cô ấy khóc nức nở, khóc đến nỗi không nói được gì. Tôi lao đến nhà cô ấy. L bấn loạn, đau đớn, ôm chầm lấy tôi. Cô ấy bị ung thư vú, đã di căn vì chủ quan nên để quá lâu.
Trong suốt 7 tháng L chiến đấu ở bệnh viện K, tôi và chồng cô ấy túc trực bên cạnh. L rụng sạch tóc, chồng cô ấy cũng cạo đầu. Tiền bạc tiết kiệm được, tôi trút hết chỉ mong giữ được mạng sống cho cô ấy. Nhưng rồi trước khi mất ba tháng, L đã gọi tôi và chồng cô ấy lại nói chuyện. Cô ấy thì thào muốn chúng tôi thành đôi để tiếp tục chăm sóc bé Nhím. Cô ấy rơi nước mắt, bảo biết tôi yêu anh nhưng cô ấy cũng yêu anh và ích kỉ nên không muốn mất anh. Giờ cô ấy chỉ tin tưởng tôi, chỉ có tôi mới có thể đem lại hạnh phúc cho chồng, cho con cô ấy.
Sau đó, cô ấy nộp đơn ly hôn rồi để chúng tôi đăng kí kết hôn, chính thức là vợ chồng. Vì thế, dù chúng tôi không tổ chức đám cưới nhưng trên danh nghĩa đã là vợ chồng với nhau. Bố mẹ tôi phản đối, tôi cũng nhất quyết làm vợ anh, làm mẹ Nhím. Tôi hứa với L sẽ chăm sóc cho con bé thật tốt, sẽ yêu thương con bé như con ruột mình.
Giờ thì L mất rồi. Cô ấy bình thản nhắm mắt, chẳng khác nào đang ngủ. Tự tay tôi lau rửa, đội tóc giả cho bạn mình, cũng là vợ cũ của chồng. Ngày đưa tang, tôi đeo khăn tang trắng, ngồi thẫn thờ ôm bé Nhím bên linh cữu. Nỗi đau này chẳng khác gì vừa mất đi một người thân yêu nhất của mình.
Nhưng điều khiến tôi băn khoăn nhất chính là anh, chồng của tôi. Tôi không biết anh có yêu tôi không? Tôi không biết anh đăng kí kết hôn với tôi là vì tình cảm hay chỉ vì trách nhiệm và lời hứa với vợ cũ. Tôi cũng không biết rồi những ngày tháng sau này, mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ như thế nào? Tôi chông chênh quá.
Theo N.T.M.H/Báo Tổ quốc