Nhà chồng tôi kinh tế khá giả, không thiếu thốn gì cả. Từ ngày quen và yêu anh, vì thấy gia cảnh như vậy, tôi cũng suy nghĩ thực tế một chút. Chồng chiều chuộng tôi lắm, đi chơi hoặc du lịch đều là anh trả tiền. Lúc anh ngỏ lời cầu hôn, tôi đã rất vui mừng và đồng ý tắp lự. Sau hôm đó, tôi xin nghỉ việc ở công ty. Dẫu sao lấy một người đàn ông khá giả, mình cũng chẳng phải cố gắng nhiều.
Chồng tôi cũng có suy nghĩ tương tự, anh muốn vợ ở nhà tập trung cho việc chăm chút bản thân, nội trợ và sau này sinh con. Tôi từng hỏi "Nếu em cứ ở nhà ăn bám thì anh có coi thường vợ không?" thì chồng nói không bao giờ có chuyện đấy xảy ra. Không hiểu sao tôi rất tin tưởng nhân cách của chồng, tin vào tình yêu mà anh dành cho mình.
Về phía mẹ chồng, bà cũng không ý kiến gì với việc con dâu ở nhà nội trợ. Cá nhân tôi thấy mẹ chồng không quá hiền nhưng cũng chẳng quá gắt gao. Nói đúng hơn bà ấy mang dáng vẻ lầm lì, không hay tâm sự kể lể gì với con dâu. Thành ra giữa tôi và mẹ chồng có chút khoảng cách nhất định dù sống chung nhà. Trên chồng tôi còn một anh trai nữa, cũng đã lấy vợ và dọn ra ở riêng.
Sau khi kết hôn được khoảng nửa năm, tôi có nói chuyện riêng với anh là muốn dọn ra ngoài. Thú thật sống dưới một mái nhà với bố mẹ chồng cũng chẳng thoải mái, làm gì đều phải nhìn trước ngó sau. Song chồng tôi bảo anh chưa dành dụm đủ số tiền. Nếu bây giờ ra ngoài sống, phải vay mượn của bố mẹ. Anh nghĩ bố mẹ mình có tiền cho thôi nhưng phần vì ngại, phần vì anh cũng có lòng tự trọng. Làm công việc lương cao mà phải ngửa tay xin thì cũng kỳ.
Thấy chồng gạt đi, tôi cũng chùn bước phần nào. Trong khoảng thời gian ấy, vợ chồng tôi vui mừng nhận tin sắp sửa có em bé đầu lòng. Bao dự định bỗng tạm gác lại. Tôi hi vọng khi nào sinh con xong thì chồng cũng tính tới chuyện dọn ra ngoài ở riêng.
Thấm thoắt 9 tháng 10 ngày trôi qua, cũng tới lúc tôi hạ sinh em bé. Đó là một bé gái kháu khỉnh, ngoan ngoãn, đặc biệt đúng nguyện ước của chồng. Anh không gặp áp lực phải sinh con trai nối dõi nên rất thoải mái. Hết kỳ ở cữ, tôi lại nói chuyện ra ngoài sống với ông xã. Mỗi lần đả động đến, anh đều gạt đi, bảo cứ ở cùng bố mẹ thêm một thời gian nữa. Trong nhà có con nhỏ, chưa tiện chuyển đi. Thêm nữa anh cũng muốn bố mẹ mình không buồn khi phải xa cháu. Ông bà có người để bồng bế thì cũng vui vẻ.
Tôi đã phải đề cập chuyện này với mẹ chồng để xem ý kiến của bà ấy như thế nào. Mẹ chồng nói bà đã tính đến trường hợp này. Nhưng mẹ chồng bảo tôi trước hết hãy đi kiếm một công việc gì đó để làm. Tôi nghe xong ngẩn cả người, cũng nói khéo với bà ấy rằng chồng muốn vợ không phải vất vả.
Những ngày sau, mẹ chồng nói đi nói lại chuyện nếu muốn dọn ra ở ngoài, tôi phải có công ăn việc làm ổn định. Dần dần, trong tôi hình thành ác cảm với bà ấy. Phải chăng mẹ chồng đang bực tức vì tôi ăn bám và còn đòi hỏi sao?
Cho tới khi nghe được cuộc nói chuyện của mẹ chồng với mẹ đẻ tôi, tôi mới thực sự vỡ lẽ nguyên nhân. Mẹ chồng nói vấn đề không nằm ở bà ấy, bà vẫn tôn trọng chuyện con dâu ở nhà chăm con nội trợ. Nhưng bố chồng thì lại tỏ vẻ khó chịu. Ông ấy muốn con dâu phải đi làm, có công việc ổn định. Thậm chí, bố chồng còn so sánh con dâu thứ với con dâu trưởng. Chị ấy đi làm lương tháng vài ngàn đô, khiến ông đi đâu cũng có thể khoe, mở mày mở mặt.
Bây giờ tôi phải đi làm, thì bố chồng mới hỗ trợ về tiền bạc, giúp các con mua nhà mới. Bằng không, vợ chồng tôi phải sống cùng dưới một mái nhà. Đến hôm sau, mẹ đẻ tôi cũng gọi cho tôi, trình bày hết nội dung kể trên. Thú thực tôi không thể hiểu nổi tại sao bố chồng lại giữ một suy nghĩ kỳ lạ đến vậy. Được, để chiều lòng ông ấy, tôi sẽ đi làm trở lại và mong bố chồng sẽ giữ lời hứa. Còn về phía mẹ chồng, thật may mắn bà luôn bên cạnh ủng hộ tôi. Có lẽ tôi đã trách nhầm bà ấy rồi.
Theo M.B/Báo Tổ quốc