Biết bao đêm tối, biết bao bình minh. Trước giờ đều cảm thấy bản thân đã tê liệt, đã không còn coi trọng điều gì. Nhưng khi bình tĩnh lại, mới biết mình vẫn còn tiếng cười, vẫn còn cả những giọt nước mắt.
Đã hai năm trôi qua, cho dù thời gian có thể làm lành vết thương trong em, nhưng lại không thể khiến em quên được kí ức. Có những kí ức đã trở nên mơ hồ theo thời gian, có những kí ức lại hằn sâu trong lòng.
Em luôn nói với mình rằng, đừng nhớ anh nữa, bởi vì đối với em mà nói, anh đã thuộc về quá khứ. Em biết, đời này em đã đánh mất anh, mãi mãi.
|
Ảnh minh họa. |
Trong những đêm tối tĩnh lặng, em thường lén lút nhớ anh. Không ai làm phiền, chỉ lẳng lặng đứng thẫn thở ở đó, lẳng lặng nhớ về anh.
Mỗi lần nhớ anh, khóe mắt luôn nhòe lệ. Thì ra, nhớ anh đã trở thành một thói quen trong cuộc sống của em.
Mỗi đêm tối, em luôn đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn những vì sao trên bầu trời, lẳng lặng nhớ anh.
Không biết giờ phút này đây anh sống có hạnh phúc không? Có vui vẻ không? Có ổn không? Thì ra, tất thảy mọi thứ về anh, em đều muốn biết.
Thế nhưng, đến nay em lại không hay biết gì cả, bởi vì mọi tin tức về anh em đều né tránh, chúng ta không có bất kì sự liên lạc nào.
|
Ảnh minh họa. |
Cho dù là vậy, em vẫn thích lẳng lặng nhớ về anh. Có lẽ sẽ mỉm cười, có lẽ sẽ rơi nước mắt. Thế nhưng, em vẫn chẳng cầm nổi lòng mà nhớ anh.
Thì ra, trong sinh mệnh của em, anh không chỉ là quá khứ, mà còn để lại cho em vô số những triền miên. Khiến em nhớ anh mọi lúc, nhớ nét dịu dàng của anh, nhớ sự ngọt ngào của anh, nhớ hơn cả là nụ cười của anh.
Thì ra, em chưa từng quên anh.
Thì ra, tất thảy mọi thứ của anh đều hằn sâu trong lòng em.
Thì ra, nhớ anh đã trở thành một thói quen khó bỏ.
Có thể không nhớ anh không, có thể không bận lòng về anh không? Thế nhưng, em nói với mình rằng, em vẫn không kìm nổi lòng mà nhớ anh.
Nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh, vẫn cứ nhớ anh. Thì ra, trong lòng em anh lại chiếm giữ vị trí mãi mãi như thế.
Mời độc giả xem video: "Tận cùng của nỗi đau không phải là sự chia tay" tại đây. Nguồn: Blog Tâm sự.
Cho dù chúng ta không ở cùng một thành phố, cho dù chúng ta đã để mất mọi phương thức liên lạc, cho dù chúng ta không thể bên nhau nữa.
Nhưng em vẫn nhớ anh như thế. Giây phút này em mới biết mình nhớ anh nhường nào, hi vọng anh có thể ở bên em nhường nào, để em có thể nhìn thấy anh mỗi ngày, cho dù chỉ nhìn một cái thôi em cũng sẵn lòng. Thế nhưng, đến nay mong muốn ấy đã quá xa xỉ. Đến nay, bên cạnh anh đã có người mới. Em biết, có lẽ anh đã quên em từ lâu rồi.
Có lẽ thi thoảng anh cũng sẽ nhớ em, nhưng lại không sâu sắc như em nhớ về anh. Biết rõ rằng, mọi thứ chẳng thể níu kéo, nhưng em vẫn cứ nhớ anh như thế.
Nếu có thể quay trở lại, em nhất định sẽ khắc phục mọi khó khăn, để ở bên anh. Em biết, em không đủ dũng cảm, nên mới buông tay anh.
Thế nhưng, khi hiểu ra tất cả, đã quá muộn rồi. Bởi vì em đã mất anh mãi mãi, mất anh – người thương yêu em nhất trên thế giới này.
Giờ phút này, nước mắt em lại rơi. Em biết em nhớ anh, vẫn không cầm lòng được mà nhớ anh. Thời gian có thể chữa lành vết thương trong em, nhưng lại không giúp em quên được anh.
Thì ra, anh đã ở nơi lòng em.
Thì ra, mỗi phút mỗi giây em đều nhớ anh.
Thì ra, nhớ anh đã trở thành một thói quen trong cuộc sống của em.
Đến nay, em chỉ hi vọng anh hạnh phúc, vui vẻ. Điều này đối với em mà nói đã đủ rồi. Dù em vẫn bịn rịn chẳng thể quên anh, nhưng em thật lòng chúc anh hạnh phúc.
Bởi vì em đã mất anh mãi mãi, hi vọng cô ấy sẽ biết trân trọng anh hơn em.
Khi em hiểu ra, thì đã qúa muộn. Cho nên, có những chuyện đã bỏ lỡ, thì chính là một đời. Nếu cuộc đời có kiếp sau, hi vọng em có thể quen anh sớm hơn, và trân trọng anh hơn.
Hải Đường/Duwenzhang