Vợ chồng tôi làm chung một mảng trong việc vận hành doanh nghiệp, công việc có thể hỗ trợ, hỏi han nhau. Trước đây, chúng tôi quen nhau vì từng cùng là thành viên của một câu lạc bộ tại trường Đại học. Song hồi đó, hai người chẳng nói chuyện gì mấy. Mãi tới khi ra trường, công việc có chút liên quan thì mới hỏi han nọ kia. Và dần dần, chúng tôi nên duyên vợ chồng, lấy nhau, hiện tại đã sinh được một bé trai 3 tuổi bụ bẫm kháu khỉnh.
Con tôi được ông bà ngoại chăm sóc, trộm vía bé cũng dễ nuôi. Có nhiều người nói vì sao tôi làm mẹ mà ít quan tâm tới con cái thì tôi sẽ trả lời là tôi vẫn yêu thương con mình, và tôi còn cân bằng với sự nghiệp nữa. Quá nhiều "vết xe đổ" trong cuộc sống, xảy ra với những người xung quanh tôi đã dạy cho tôi rằng, phụ nữ cũng cần có sự nghiệp. Vả lại, tôi có trình độ chuyên môn, có kinh nghiệm và cả sự tháo vát, khôn ngoan, tôi nghĩ mình sẽ làm tốt nhiệm vụ được giao.
Khi hai vợ chồng tôi còn làm ở hai công ty khác nhau, mức lương của tôi nhỉnh hơn anh ấy. Bởi công ty của tôi là tập đoàn đa quốc gia, đãi ngộ và các phúc lợi tốt, thậm chí sếp còn dành nhiều sự quan tâm tới nhân viên. Vợ chồng tôi văn minh, tư duy hiện đại, cũng không quá để tâm tới vấn đề này. Ai làm ra nhiều hơn không quan trọng, quan trọng là vợ chồng cùng đồng lòng xây dựng tổ ấm hạnh phúc.
Cuộc sống hôn nhân và công việc của vợ chồng tôi sẽ bình thường, suôn sẻ nếu như không có sự nhúng tay của bố chồng. Mẹ chồng đã mất từ lâu, chỉ còn bố chồng nhưng ông ấy rất hay tham gia quá sâu vào chuyện vợ chồng tôi. Đặc biệt, trong lòng tôi hiểu một điều, bố chồng không dễ gì chấp nhận chuyện tôi kiếm được nhiều tiền hơn ông xã. Với bố chồng, con trai độc đinh của mình phải là người tài giỏi nhất trong nhà.
Thời còn mới lấy nhau, bố chồng đã hay dò hỏi về mức lương của vợ chồng tôi. Tính chồng tôi thật thà, anh ấy kể hết cho bố mình. Sau bao nhiêu năm, bố chồng cứ nói đi nói lại việc chồng tôi phải làm được nhiều tiền hơn vợ. Thêm nữa, công việc của tôi còn chẳng vất vả bằng chồng. Tôi ít khi phải mang việc về nhà, trong khi chồng có lúc thức tới tận 12 giờ đêm.
Tất cả những yếu tố trên khiến cho bố chồng gò ép ông xã tôi vào một tư tưởng: Phải kiếm được số tiền càng nhiều càng tốt. Trong khi đó đích đến của vợ chồng tôi là cuộc sống hạnh phúc. Khổ nỗi, bố chồng ăn nói rất khéo, mà chồng tôi thì cực kỳ nghe lời ông ấy.
Khoảng hơn nửa năm trước, trong một lần tới nhà tôi chơi, bố chồng có nói chuyện với chồng tôi khi tôi đang bế con trong phòng. Tôi nghe rõ ràng, bố chồng bảo con trai xin về làm ở công ty vợ để sự nghiệp thăng tiến. Thậm chí, ông ấy còn nói hãy cố gắng đổi môi trường làm việc, biết đâu lương cao hơn.
Và quả thật, chồng tôi không dám cãi lời. Anh mau chóng xin vào công ty vợ làm, đúng lúc một vị trí ấy còn thiếu. Thế là hai vợ chồng tôi trở thành đồng nghiệp. Dù rất ngại với mọi người trong công ty, song tôi vẫn phải cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao. May mắn là công ty tôi, đặc biệt là sếp không có vấn đề gì với chuyện này.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Cuối cùng sau 6 tháng, tôi lại được lên vị trí quản lý. Bởi công ty mở rộng quy mô. Thành ra, chồng tôi chính là cấp dưới của vợ. Khi thông báo điều này tới bố chồng, ông ấy tỏ ngay vẻ không vui, cứ ngồi trầm ngâm mãi. Lương của chồng tôi đã cao hơn lương ở công ty cũ, song bố chồng chưa hài lòng. Điều ông ấy muốn là chồng tôi phải đứng trên vợ một bậc.
Tôi không biết phải xử sự thế nào cho đúng nữa. Tôi và chồng mình ở công ty thì giống như sếp - nhân viên, gặp kha khá áp lực. Về tới nhà, chúng tôi còn hay bị gặp ánh nhìn dữ dằn của bố chồng. Phải chăng, điều nên làm bây giờ là tôi nên lui về phía sau, tập trung cho con cái và vun vén tổ ấm? Thật sự nhiều lúc nghĩ tôi thấy rất mệt mỏi...
Theo nhipsongviet.toquoc.vn