Vừa dắt xe đến cổng, chưa kịp vào nhà mà em đã phải nghe tiếng chửi đuổi của mẹ chồng. Chuyện mẹ chồng chửi con dâu xảy ra như cơm bữa nên em cũng quen với tình cảnh này lắm rồi. Dựng vội cái xe vào góc sân, em chạy vào nhà đón con trai từ tay bố chồng rồi hỏi nhẹ.
- Ở nhà có chuyện gì thế bố, lại có ai đến đòi tiền chồng con ạ!
- Ừ, nhìn bà ấy nổi máu điên thế kia là biết rồi. Còn phải hỏi nữa.
Chồng em làm lái xe nhưng có máu cờ bạc, lấy nhau 3 năm mà số ngày em được sống yên ổn đếm trên đầu ngón tay. Cứ 5 bữa nửa tháng lại có đám người xăm trổ, mặt mày dữ tợn kéo đến nhà chồng em đòi nợ. Mỗi lần như thế, mẹ chồng lại đổ mọi tội lỗi lên đầu em rằng: “Không biết bảo ban chồng làm ăn, vụng quá nên con trai bà mới chán mà sinh hư”.
Nhà chồng em trước kia cũng thuộc dạng có điều kiện. Ông bà có đại lý buôn gạo to lắm, còn mua được 3 miếng đất rồi xây nhà cho thuê. Khổ cái là nhà chỉ có 1 đứa con trai là chồng em mà lại được chiều quá nên sinh hư. Lúc cưới, em không hề biết lão lại phá gia chi tử đến thế vì em là dân tỉnh lẻ, lấy được chồng thành phố ai cũng cho là sướng quá rồi. Nào ngờ, cưới xong về sống chung suốt ngày được nghe mẹ chồng chửi con dâu thì em mới vỡ mộng. Lúc ấy, thói hư tật xấu của chồng cũng mới lòi ra.
Khổ 1 cái nữa là lão chồng em khéo mồm lắm các chị ạ. Biết còn đào được của mẹ nên cứ nợ nần là lại chạy về kêu khóc để bà dấm dúi tiền cho. Mãi sau này, khi số nợ lên nhiều quá thì mới công khai nói với bố chồng em bán đất để trả nợ khiến ông tức điên lên mà cũng chả làm gì được.
Lần này, chắc chồng em lại thua bạc nên đi mất tích cả tuần rồi chưa thấy về. Ngày nào mẹ chồng cũng than khóc rồi chửi em vô dụng.
- Cô lo mà kiếm tiền trả nợ cho tôi, từ ngày rước phải cô thằng Toán nó đổ đốn hơn nhiều. Chồng không biết sống chết ra sao mấy ngày rồi mà cô vẫn ăn ngon ngủ kỹ được.
- Thế mẹ bảo con phải làm sao? Mẹ cứ dấm dúi đưa tiền cho chồng con thì có lúc phải bán cả nhà này mà trả nợ đấy.
- Cái giống nhà cô độc mồm, tốt nhất cô nên cút đi cho cái nhà này được yên.
- Con cũng không sung sướng gì đâu mẹ ạ, lấy phải người chồng cờ bạc con xác định là khổ cả đời. Vì thằng Khoai nên con cố nhịn thôi.
- Cô định cãi tay đôi với tôi à? Thứ con dâu mất dạy. Đi được thì đi luôn đi, để thằng Khoai lại.
(Ảnh minh họa)
Lúc ấy em ức lắm, muốn bỏ đi thật rồi mọi chuyện ra sao thì ra nhưng còn con ở đấy, không đời nào bà cho em mang thằng bé đi nên em lại phải nhịn. Từ ngày lấy chồng, chưa bao giờ em thấy bà xưng “mẹ” với em 1 câu, hở ra là bà chửi mắng, muốn bấu víu vào chồng mà chồng cũng chẳng nên thân. Cứ tưởng như thế là xong mà không phải. Hôm nay em vừa mới đi làm về thì thấy cảnh bà vứt quần áo ra cổng rồi đuổi em đi đấy.
Vào hỏi bố chồng thì mới biết bọn đòi nợ vừa kéo đến nên mẹ chồng em nổi máu điên. Gửi thằng Khoai cho bố chồng bế, em vội vào bếp nấu cơm tối. Mở tủ thì thức ăn cũng hết, em rán tạm mấy quả trứng cho qua bữa. Chảo trứng vừa bắc từ bếp xuống, đang với tay lấy đĩa thì mẹ chồng em ở đâu xông vào đổ ụp luôn cả chảo trứng làm bỏng chân em.
- Cô vẫn còn tâm trạng mà ăn sao, chồng cô sống chết ở đâu?
- Con phải ăn để lo cho thằng Khoai, con trai mẹ lớn rồi, đến mẹ không dạy được thì con biết làm sao?
- Cút… cút khỏi nhà này.
Đây là lần thứ “n” mẹ chồng chửi con dâu rồi đuổi đi. Ức quá, em chạy ra giằng lấy thằng con từ tay bố chồng rồi chạy thẳng ra khỏi nhà. Giờ 2 mẹ con em đang ở nhờ nhà bà dì, biết là bất tiện nhưng em không muốn quay về ngôi nhà địa ngục đó nữa. Em làm mọi việc hầu hạ bố mẹ chồng mà vẫn bị coi khinh, chửi mắng. Em có đủ khả năng để nuôi dạy con trai khôn lớn mà không cần chồng, có phải con dưới 3 tuổi là mẹ được quyền nuôi dưỡng không các chị? Giờ em chỉ lo mẹ chồng em cướp mất thằng Khoai của em.
Theo Công lý & xã hội