Giờ đây, phạm nhân Vũ Xuân Cường, SN 1988, trú tại xã Thúc Kháng, huyện Bình Giang, Hải Dương đang cải tạo ở phân trại số 2, trại giam Nam Hà (Bộ Công an). Tâm sự với chúng tôi, Cường bảo rằng ngày về của anh ta sẽ không còn lâu nữa.
Nhưng càng gần ngày về, Cường lại có những vui buồn lẫn lộn. Bởi sau một thời gian Cường đi cải tạo, thì vợ Cường cũng mang đơn xuống trại xin ly hôn. Lý do, vợ Cường bảo là chỉ ly hôn giả, để cô ấy đi xuất khẩu lao động. Và vì cô ấy muốn ở lại nên cần một hợp đồng kết hôn giả. Nhưng thực chất, Cường biết chuyện gì đến rồi sẽ đến với gia đình mình và giờ đây có lẽ đứa con gái bé bỏng của Cường lại đang là nguồn động lực lớn để cho anh ta phấn đấu, cải tạo.
Niềm vui chưa hưởng trọn...
Theo lời của Cường thì anh ta là con trai út trong gia đình có ba chị em, trên là hai chị gái đã lấy chồng. Gia đình vốn có nghề kim hoàn cha truyền con nối nhưng đến đời bố Cường, do làm ăn thua lỗ nên mới phải chuyển về nông thôn làm nông nghiệp.
Mong ước khôi phục lại nghề của gia đình nên tốt nghiệp cấp 2, Cường xin bố mẹ đi học nghề kim hoàn. 17 tuổi, Cường trở thành anh thợ có tay nghề khá, được nhiều tiệm vàng mời gọi tới làm việc. Hàng ngày Cường làm tại một cửa hàng vàng ở thị trấn Kẻ Sặt. Tiền lương 4 triệu đồng mỗi tháng, so với nhiều người chẳng đáng kể gì nhưng với một gia đình chỉ trông vào ruộng vườn như nhà Cường thì khoản tiền trên cũng là một khoản tiền lớn.
Cuộc sống cứ thế bình lặng trôi qua. Cường chấp nhận cuộc sống của một người làm công ăn lương, vui và mãn nguyện khi chế tác được một mẫu mã mới. Tay nghề của Cường cũng từ đó mà nâng cao hơn. Thế rồi, tình yêu cũng nhanh đến với người thợ kim hoàn ấy và Cường đã kết hôn ở tuổi 22. Thế nhưng, cưới nhau chưa đầy 3 tháng và Cường cũng vừa mỉm cười khi vợ khoe đã mang trong mình hài nhi bé bỏng. Niềm vui chưa kịp tận hưởng thì những biến cố cuộc sống của Cường bắt đầu ập đến.
Theo tài liệu, Đào Ngọc Anh là bị án đang có quyết định truy nã về tội trốn khỏi nơi giam giữ khi đang chấp hành hình phạt 9 năm 6 tháng tù về tội cướp tài sản và đánh bạc tại trại giam Hoàng Tiến. Cho rằng ông Bùi Đình Trạm, SN 1960, trú tại huyện Mỹ Hào (Hưng Yên) có liên quan đến việc cảnh sát trại giam Hoàng Tiến phối hợp với CA Bình Giang truy bắt Ngọc Anh nên anh ta quyết định trả thù ông Trạm. Tối 8-10-2009, Ngọc Anh gọi điện thoại cho Đoàn Ngọc Chung và Vũ Văn Duy, SN 1991, ở Bình Giang, Hải Dương, bảo hai người đón xe khách về Hà Nội chơi với anh ta.
Tại đây, Ngọc Anh hỏi Duy có xe máy không cho anh ta mượn thì Duy nói xe máy đang đặt ở hiệu cầm đồ, chưa chuộc về. Nghe Duy nói thế, Ngọc Anh bảo Duy nhờ xem ai có thể chuộc được xe ra thì gọi điện. Duy liền gọi điện thoại cho Cường, nhờ đi chuộc xe. Vì Duy là cháu họ nên Vũ Xuân Cường đồng ý giúp.
Theo đó anh ta được Đoàn Văn Đức, em ruột của Đoàn Văn Chung đưa cho 15,6 triệu đồng, bảo đến tiệm cầm đồ của anh Hoàng Huy Dũng, ở thị trấn Kẻ Sặt, huyện Bình Giang (Hải Dương) chuộc xe cho Duy. Cường làm theo, đem chiếc xe máy nhãn hiệu Sirius của Duy về nhà. Khoảng 17g ngày 9-10-2009, Ngọc Anh điện thoại cho Cường, bảo đem xe máy về Hà Nội cho anh ta.
Khi gặp nhau, Cường được Ngọc Anh nhờ: “Ngày mai về Hưng Yên, đến quán phở bà Thạch xem ông Trạm có ăn sáng ở đó không, nếu có thì điện thoại báo cho anh”, Cường đồng ý.
Tối đó Cường ở lại Hà Nội chơi với Ngọc Anh, Duy và Chung. Khoảng 5g sáng hôm sau, Cường, Ngọc Anh được Duy đèo về đến xã Phù Ủng, huyện Ân Thi (Hưng Yên) thì dừng lại.
Ngọc Anh nói với Cường: “Chú mượn xe rồi sang Sặt hộ anh”. Cường hiểu ý là về mượn xe sang thị trấn Kẻ Sặt, huyện Bình Giang (Hải Dương), thấy ông Trạm ăn sáng ở quán bà Thạch thì gọi điện báo cho Ngọc Anh. Cường xuống xe, vào quán internet của một người quen, hỏi mượn xe máy rồi phóng về quán phở của bà Lê Thị Thạch, ở thị trấn Kẻ Sặt.
Sau khi Cường đi, Duy chở Ngọc Anh theo đường tỉnh lộ 38 về xã Tráng Liệt, huyện Bình Giang thì dừng lại, chờ điện thoại của Cường. Trong lúc chờ đợi, Ngọc Anh lôi từ cốp xe ra một khẩu súng tự chế mà tối hôm trước anh ta lấy, giấu vào đó.
|
Phạm nhân Vũ Xuân Cường trong trại giam. |
Cuộc điện thoại chôn vùi tuổi xuân...
Cường biết mặt ông Bùi Đình Trạm vì người đàn ông này là một người có kinh tế khá giả, kinh doanh khách sạn. Nên từ bên này đường, Cường đã nhìn thấy ông Trạm, lúc này đang ngồi ăn sáng ở quán bà Thạch. Cường rút điện thoại, thông báo cho Ngọc Anh biết. Thấy thế, Ngọc Anh liền bảo Cường cứ đợi ở đó xem ông Trạm đi đâu nữa thì bám theo rồi thông báo cho anh ta biết. Cường đồng ý ở lại “canh chừng” ông Trạm còn Ngọc Anh và Duy lúc này đã phóng xe máy về gần tới quán phở bà Thạch. Duy dừng xe để Ngọc Anh đi vào. Anh ta đi bộ vào quán, khi cách ông Trạm khoảng 2m thì rút súng tự chế ra bắn.
Theo phản xạ, ông Trạm nhổm lên, chưa kịp né tránh đã bị Ngọc Anh bắn thẳng vào người. Được người dân đưa đi cấp cứu kịp thời, ông Trạm may mắn giữ được mạng sống nhưng tổn hại 73% sức khỏe với gần 100 mảnh đạn găm trên người, hiện vẫn còn nhiều mảnh chưa gắp ra được.
Sau khi gây án, Ngọc Anh chạy ra ngoài, leo lên xe máy Duy đã chờ sẵn, tẩu thoát. Ngọc Anh và Duy bỏ trốn ra Quảng Ninh đến ngày 12-3-2010 thì Duy bị bắt. Từ lời khai của Duy, 3 tháng sau, Cường bị bắt. Trong phiên tòa xét xử, bị quy kết là đồng phạm của kẻ giết người, Cường phải trả giá bằng bản án 13 năm tù...
Phạm nhân Vũ Xuân Cường bảo rằng, ngày anh ta bị bắt, Cường mới cưới vợ và đang hoan hỉ với niềm vui sắp được làm cha nhưng niềm vui ấy đã không được trọn vẹn. Cường không có được giây phút hồi hộp chờ đợi đứa con chào đời để bế trên tay sinh linh bé bỏng ấy, bởi ngày vợ lâm bồn, Cường đang trong trại giam.
Chính Cường cũng không hiểu chuyện gì đang ập đến với ngôi nhà nhỏ của mình và đến với chính bản thân anh ta. Bởi bản thân Cường không có mối tư thù nào đối với nạn nhân mà thậm chí, đến khi bị bắt, lấy lời khai tại CQCA, Cường mới biết mối quan hệ và tư thù của Ngọc Anh với nạn nhân. Thì ra trong thời gian lẩn trốn sau khi vượt ngục tại trại giam, có vài lần Ngọc Anh tới khách sạn của ông Trạm thuê phòng nghỉ.
Một đêm Ngọc Anh đang nghỉ tại khách sạn của ông Trạm thì bị trinh sát trại giam phối hợp với CA huyện Bình Giang vây bắt. May mắn thoát ra ngoài, Ngọc Anh nghi ông Trạm là người báo tin cho CA nên rắp tâm trả thù. Cường không biết điều đó nên vô tư giúp đỡ, trở thành kẻ giúp sức đắc lực cho hành động giết người của Ngọc Anh.
Hy vọng sau ngày về...
Chia sẻ với chúng tôi, phạm nhân Vũ Xuân Cường cho biết, từ ngày vào trại cải tạo, vợ Cường lên thăm vài lần, lần nào cũng mang con nhỏ lên cho bố con Cường gặp nhau. Thế nhưng, từ ngày Cường ký đơn ly hôn, vợ không lên thăm anh ta nữa. Và từ đó, Cường cũng đã hiểu, biến cố gia đình tiếp tục ập đến. Nhưng Cường bảo không giận, không trách vợ mà chỉ thương con gái đã thiếu thốn tình cảm của bố giờ lại thiệt thòi vì mẹ đi lấy chồng.
Cũng có lẽ vì hiểu tâm tư của con trai nên cứ vài tháng một lần, bố mẹ Cường lại đón cháu nội, cho đi cùng lên trại. Cường bảo mỗi lúc nhìn thấy con, anh ta vui lắm. Bởi nghe tiếng con bi bô gọi bố, tất cả những lo toan, mệt mỏi bỗng tan biến. Vì vậy, trong suốt quãng thời gian cải tạo, có lẽ con gái là động lực lớn nhất để anh ta hoàn thành tốt công việc của mình.
Phạm nhân Vũ Xuân Cường bảo rằng, đến nay sau gần 8 năm thụ án và do có thành tích cải tạo tốt, anh ta cũng được giảm án mấy lần rồi. Và theo đó, ngày về của Cường cũng không còn xa. Nên trong thâm tâm, Cường bảo vẫn mong muốn sau khi ra trại, anh ta sẽ tiếp tục công việc của một người thợ kim hoàn, để kiếm tiền mưu sinh, bù đắp những thiệt thòi mà con gái và gia đình anh đã phải gánh chịu do lỗi lầm của Cường gây ra.
Nhìn dáng đi dứt khoát của Cường khuất dần trong đội bếp của phân trại số 2, trại giam Nam Hà, chúng tôi và nhiều người khác tin, nếu Cường quyết tâm thì có lẽ những ước mơ sau ngày ra trại của anh ta sẽ trở thành hiện thực...
Theo Pháp luật xã hội