Có chết tôi cũng không quên được dáng vẻ của mẹ anh khi ném vào mặt tôi những câu kinh khủng như thế: "Cô tránh xa con trai tôi ra. Tôi chỉ có mình nó nên không muốn nhìn nó bị cô hại chết. Đàn bà có dáng đi như rắn chỉ chuyên cắn chết chồng trên giường".
Tôi nhìn mẹ anh, người đàn bà mà anh vẫn bảo là rất hiền lành, chỉ biết yêu thương anh và hy sinh tất cả vì anh. Nhưng cũng là phụ nữ, tôi thấy hình như mẹ anh vì tình yêu dành cho con trai nên không thể nào chấp nhận nổi một người đàn bà nào khác yêu con mình. Dường như suốt bao nhiêu năm qua, mẹ anh sống một mình nuôi anh để rồi coi anh là riêng của mỗi mình mình, không thể nào chia sẻ nổi.
Tôi vốn là cô gái được nhiều người đành giá là xinh xắn, biết cách làm đẹp, biết cách ăn mặc. Tôi không khoe khoang hay kiểu như loại con gái trắng trợn khoe mình. Tôi biết cách phối hợp quần áo để lộ rõ những đường cong nóng bỏng của mình, để khoe kín đáo dáng người cao rá, vòng một tròn trịa.
Tôi tự tin về bản thân mình, nên chưa bao giờ hình dung cảnh mình bị người khác đánh phủ đầu bằng những câu nói như thế. Tôi tái mặt nhìn mẹ anh rồi bảo: "Lần đầu tiên cháu về nhà thăm bác, nếu có gì không nên không phải, bác bảo cháu, cháu sai cháu sẽ xin lỗi và sửa lỗi. Còn những gì bác nói với cháu hôm nay thực sự làm cháu rất buồn. Cháu có phải là loại đàn bà đó hay không, chắc chắn con trai bác biết rõ nhất. Xin phép bác cháu về".
|
Đàn bà dáng đi như rắn, chuyên cắn chết chồng trên giường. |
Tôi lao ra khỏi nhà anh, vừa đi vừa khóc. Mặc kệ cho anh ra sức gọi, ra sức giải thích. Tôi không thể nào ngờ được là người nói như tát nước vào mặt tôi lại là mẹ của người đàn ông mà tôi yêu suốt 2 năm nay.
Tôi đã hạnh phúc như thế nào khi quyết định về nhà anh. Tôi đã rất vui mừng và hớn hở chuẩn bị mọi thứ để không cảm thấy bối rối khi về ra mắt người lớn. Anh bảo tôi đừng lo, mẹ anh không phải người cổ hủ và kỹ tính, mẹ rất yêu thương anh. Nhưng suốt cả buổi, tôi đã thấy ánh mặt lành lạnh của mẹ dán sau lưng mình. Tôi nhận thấy mẹ anh rất lạnh nhạt với tôi. Thậm chí mẹ anh còn không hỏi một câu nào về gia đình, hoàn cảnh, công việc của tôi.
Tôi đã tự trấn an mình rằng chắc mẹ ít nói nên ngại nói chuyện. Nhưng không ngờ chỉ vì mẹ cho rằng tôi sẽ là người đàn bà hút hết sinh lực của anh trên giường nên đã cố ý coi thường tôi.
Đã hơn 2 tuần, kể từ ngày tôi về ra mắt mẹ anh, ngày nào anh cũng kiên trì gọi điện, nhắn tin cho tôi nhưng tôi không nghe máy. Anh đến trường tìm tôi nhưng tôi nhất quyết không gặp.
Mấy hôm nay, tôi vẫn nhận được tin nhắn của anh. Anh bảo m ẹ anh đã viết đơn xin cho anh về quê làm việc và bắt anh tìm hiểu một cô gái bà chọn. Anh rất buồn vì tôi không biết đấu tranh cho tình yêu, đấu tranh cho hạnh phúc. Giờ nếu anh quay về quê, chắc cả đời này chẳng thể gặp lại. Nếu tôi còn yêu thương anh, thì hãy dũng cảm chứng minh cho mẹ anh thấy. Còn nếu không thì để anh về.
Đọc tin nhắn đó mà tôi khóc như mưa, khóc suốt một đêm. Tôi vẫn còn yêu anh, nhưng nếu đấu tranh thì sau này tôi sống như thế nào được với mẹ anh. Anh là con một, sau chúng tôi có ở đâu đi chăng nữa thì anh cũng phải đón mẹ về chăm sóc. Lúc đó, tôi có lẽ sẽ rơi vào cảnh mẹ chồng nàng dâu như mọi người vẫn kể. Vậy thì quãng đời sau này còn đau khổ hơn. Nhưng giờ bảo tôi từ bỏ anh, thì đúng là không hề dễ dàng.
Tôi nên làm gì đây, nhất quyết buông tay để đau một lần rồi thôi, hay can đảm tiếp tục bên anh?
Theo Phununews