Hồi mới quen, em “không coi anh ra gì”, vì anh đen và xấu trai. Lại hơi lầm lì, trông không bóng bẩy như những anh chàng khác ở cái công ty này. Mà cái sự mê trai đẹp đã ăn vào máu nên em nhìn anh theo cách không cảm xúc. Có điều, mỗi lần phải đến gặp anh, được nghe anh hướng dẫn, em đều công nhận là anh giỏi. Dần dần, chúng mình gần gũi hơn. Có một lần, anh hỏi: “Đã ai nhận xét là em cực kỳ đanh đá chưa?”. Em thản nhiên: “Anh không phải người đầu tiên”. “Thế mà em không định sửa đi à?”.
Cũng từ đó, em bị anh thu hút. Em hay ngước nhìn anh và lần nào cũng như bị hụt hơi mỗi khi anh cười! Em thấy anh xấu xí, nhưng nụ cười và ánh mắt của anh, nó hệt như một lời mời mọc, kiểu như: “Tôi á? Đủ khả năng xé cô ra! Tôi thề!”.
Chỉ còn vài ngày nữa, em hết hạn thực tập ở chi nhánh này. Từ hôm nay, em đã được cho nghỉ để hoàn thành báo cáo. Em nghĩ về anh, và không chịu nổi cảm giác mỗi buổi sớm mai sẽ không còn được thấy anh cười!
Buổi trưa, mọi người đã đi ăn từ lúc đồng hồ vừa chạm hai kim vào đúng số 12, em còn chần chừ nán lại. Có cái gì đó thôi thúc em khủng khiếp! Ít nhất cũng để nhìn thấy anh. Hy vọng anh còn ở lại văn phòng. Em lơ ngơ đi sang phía hành lang, đứng trước cửa phòng làm việc của anh, mạnh dạn gõ tay vào tấm kính. Anh ra mở cửa.
|
Ảnh minh họa. |
Em bối rối quá! Anh đặt một tay vào vai em, như đẩy em ra. Tay kia chạm vào nắm cửa, chừng như muốn đóng cửa lại ngay. Nét mặt thì “khinh bỉ”: “H đi ăn rồi, ra quán ăn mọi khi, tìm sẽ thấy”. Anh nói thế vì mọi khi em vẫn hay đi ăn với chị H phòng anh. Chỉ một phần mười giây, khi đôi mắt như có lửa của anh liếc đến khuôn mặt em, thì tất cả cơ mặt của em bị nóng lên, đỏ bừng. Em bối rối, vừa như bẽ bàng vì bị anh đẩy ra, vừa như sợ cánh cửa đóng lại mất. Em hét lên: “Em không tìm chị H”. Đột nhiên anh cười tủm tỉm: “Thế tìm anh đúng không?” Em chưa kịp nói gì, anh nháy: “Biết ngay mà! Về đi, hôm nay anh rất bận. Nhưng mình sẽ còn gặp nhau”.
Mình yêu nhau, nghe thật “vớ vẩn”, “vòng vèo” như thế đấy! Càng ở bên anh, em càng thấy anh đáng yêu. Anh rất hồn nhiên, thậm chí trẻ con. Anh thành thật, không nói dối cũng không sắp đặt màu mè. Tuổi thơ của anh đã từng là cậu bé bán bánh mì vì mẹ mất sớm, phụ giúp bố nuôi em gái anh ăn học. Bố anh lại là người có tính trăng hoa, không chí thú chăm con cái. Mình cưới nhau, hôm anh đưa em đi mua nhẫn cưới, em hỏi giá tiền, tính sơ sơ, loại nhẫn cưới tầm thường nhất cũng là chục triệu/đôi. Em lè lưỡi, bảo “Ôi đắt quá’. Anh bảo “Ừ, bằng tiền mua cả máy giặt với tủ lạnh rồi! Em ơi về đi!”.
Thế là về thôi, vừa đi vừa buồn cười. Mình không phải mẫu người keo kiệt, nhưng quả thực, mình yêu nhau nhiều quá, đến mức chỉ cần có nhau cũng thấy vui rồi, không suy nghĩ gì thêm. Em hỏi: “Người bán hàng liệu có làu bàu bảo hai đứa mình là “đồ điên” không? Anh cười, bảo: “Mình không điên thì thiên hạ còn ai điên hơn mình hả em? Không điên, bọn mình đã chả yêu nhau”. Anh còn bảo chúng mình, trời sinh ra là phải “lừa” nhau. Không “lừa” nhau, cũng chả “lừa” được ai. Vì anh thích em ngay từ lần đầu tiên thấy em, nhưng biết tính em chảnh choẹ nên cố tình gây chú ý cho em sang tìm...
Cứ thế mà yêu đương rồi làm đám cưới. Rồi em có bầu. Rồi anh gọi em là “mẹ mày ơi”, em gọi anh là “bố mày ơi”...
Nhưng khi con chào đời, thì anh bị điều động đến công tác ở một tỉnh xa lơ xa lắc. Công việc bận rộn, có khi vài tháng anh mới trở về nhà, vội vã đôi ba ngày. Em xa anh, đơn độc và yếu đuối. Nhưng nỗi buồn lớn nhất của em là phải đối diện với những người thân của anh - người xa lạ của em! Nhất là với cô em chồng đanh đá chanh chua “bén ngót”. Cô ấy làm dâu ngay gần đây, nên cứ tiện chân là cô ấy ghé qua.
Suốt cả tháng liền, ngày nào em cũng bị cô ấy xách mé và mắng mỏ. Cô ấy tỏ ra quan tâm, làm như sang thăm cháu. Nhưng không được việc gì giúp đỡ chị dâu, chỉ mắng mỏ chê bai lên giọng. Em vốn đã là người nóng nảy, như anh nói là em “đanh đá”. Nhưng quả thực, vì em rất yêu anh, nên em không muốn anh nghĩ ngợi nhiều. Nên em nhường nhịn hết. Nhưng em càng nhường nhịn, “giặc Ngô” càng không chịu biết điều.
Đến một lần chịu hết nổi rồi, em nhắn tin cho anh. Tin nhắn rất dài dòng. Em đem tất cả trút lên đầu anh. Nỗi bức xúc của những ngày chồng xa, con nhỏ. Nỗi vất vả trong công việc, về ông sếp lắm điều, nhất là chuyện em gái của anh. Nhiều nhất là chuyện em gái của anh. Kêu ca nặng lời nhất cũng là chuyện cái cô em gái ấy. Những câu chữ bực bội của em cứ tuôn ra những lời tràng giang...
Em tưởng anh sẽ nói gì đó đáp lại cho em đỡ buồn. Cuối cùng chỉ chỏng chơ hai từ: “Đã xem”. Thế mới bực mình! Em cũng “tấn công” luôn cả anh. Em mắng anh là đồ vô trách nhiệm, không chịu luồn cúi, xin xỏ đi một tí cho vợ con đỡ khổ. Em mắng anh là đồ “chả giống ai”, để vợ ở nhà cho em gái mình hành hạ. Em mắng anh rằng anh có hiểu em không, rằng anh đã để em đơn độc thế nào, anh có biết không...
Đáp lại cơn bực mình của em, ngày nào anh cũng gửi về cho em ba chữ: “Yêu em nhiều”. Ngày nào cũng thế, mỗi sáng ngủ dậy em đều thấy điện thoại hiện lên ba chữ: “Yêu em nhiều”, đều đặn, và xúc động! Thực, em không định ghét bỏ gì em gái của anh, em chỉ cảm thấy muốn “xả stress” ngay lúc con bé không chịu biết điều thôi. Ngày nào cũng là tin nhắn ấy của anh, từ xúc đông, bỗng nhiên đến một ngày, em thấy nghi ngờ: Có phải anh cài đặt sẵn, hẹn giờ sẵn để gửi tin, thay vì tự tay anh gõ những chữ cái ấy trên màn hình không. Em đem thắc mắc này, gửi lại một tin nhắn khác để hỏi anh.
Không ngờ, anh giãi bày với em. Rằng, bố anh đã vậy - trăng hoa và ít thương con, nên em gái anh vốn chỉ còn có anh là chỗ dựa sau cùng. Phận nó, đi làm dâu vốn đã chẳng có gì sung sướng. Giờ người anh trai duy nhất cũng đi làm xa, con bé không biết trút lên đâu, đành đổ lên đầu chị dâu. Anh mong em đừng bực bội làm gì, đừng nghĩ ngợi nhiều! Anh bảo, anh biết rõ là em gái anh đành hanh lắm chứ, anh biết rõ là gia đình anh chẳng cho em được chỗ dựa ấm êm. Anh biết rõ là anh xa nhà, em đã phải chịu nhiều đơn độc và buồn tủi. Nên chỉ biết yêu em nhiều hơn thôi! Cứ mỗi khó khăn vất vả em nói ra, cứ kêu ca đi, anh sẽ tự tay gõ lên màn hình những chữ “yêu em” nhiều nhiều hơn nữa! Sẽ viết tin nhắn cho em nhiều hơn nữa, vào mọi khung giờ khác nhau để em biết lòng anh luôn ở rất gần, hướng về mẹ con em. Em càng bị em gái anh mắng mỏ, anh càng yêu em nhiều. Vì anh không thể làm cách nào cho em gái anh bớt trẻ con hơn, nên đành chỉ biết nhắn tin nói là yêu em. Anh bảo, thôi, “mẹ mày”, kệ nó đi!
Mời quý độc giả xem thêm video:
Theo Công Luận