Vẫn biết sau này sẽ nuối tiếc nhưng chúng ta lại vì một điều gì đó không dám mở lời khi yêu đơn phương. Nhiều người quan niệm rằng yêu là không nhất thiết phải có được người ấy, chỉ cần họ hạnh phúc và vẫn ở trong tầm ngắm của mình. Có người lại yêu là phải cố gắng có được người ấy, để rồi lấy hết dũng cảm tỏ tình.
Dẫu vậy, tình đơn phương với bạn thân lại càng khó nói. Biết phải làm sao khi họ không có cảm giác rung động với mình, lẽ nào “Ui, tao nói đùa đấy!”. Chúng ta biết rằng một lời nói ra nếu bên nhau được sẽ hạnh phúc còn không sẽ mãi mãi mất đi tình bạn.
|
Ảnh minh họa. |
Anh chàng trong câu chuyện dưới đây chính là một mình chứng. Giờ chắc anh ấy đang hồi tưởng lại quãng thời gian bên người bạn thân 10 năm trước khi cô ấy chính thức thuộc về một người khác.
Anh bùi ngùi viết trên trang NEU Confession:
“Hôm nay, bạn ấy lấy chồng. Mình và bạn ấy là bạn cấp 2. Lớp 9, bạn ấy chuyển tới học tại lớp mình vì bố mẹ bạn ấy chuyển công tác lên đây. Lần đầu tiên gặp, mình đã thích bạn ấy rồi. Cô sắp xếp bạn ấy ngồi cạnh mình vì mình là con trai, tính cởi mở mà bạn ấy lại hơi nhút nhát nên ngồi cạnh cho dễ làm quen với các bạn.
Mình là người giúp bạn ấy làm quen với các bạn trong lớp, thầy cô, cũng là người giới thiệu đủ chỗ ăn vặt, chỗ chơi ở thành phố. Hồi đó cảm giác thích thích vì thấy bạn ấy duyên mà cũng không biết có phải yêu không vì không phân biệt yêu với thích là như nào? Trẻ con mà.
Lên cấp 3, cả 2 đứa đỗ chuyên, mình chuyên Toán, bạn ấy chuyên Anh. Cả hai vẫn hay đi học và về trên 1 cung đường, vẫn thói quen như cấp 2. Thi thoảng có thời gian, 2 đứa đi ăn vặt vì học chuyên vất vả lắm, ngoài học ở lớp còn phải học thêm ở trường, ở nhà để thi chuyên. À, quan trọng nhất là bố mẹ bạn ấy khắt khe lắm nên là đi học xong phải về nhà ngay không đi chơi la cà. Mà hồi đó tuổi dậy thì, bắt đầu biết yêu, biết nhớ.
Nhớ lại cảm giác hồi đó cứ khoảng 1,2 ngày mà không gặp nhau lại thấy nhớ bạn ấy, không biết bạn ấy nhớ mình không? Chính vì không biết nên cũng chẳng dám nói, 1 phần cũng thấy kiểu “Ôi thế này là được rồi mà, mình thích bạn ấy là được chứ chắc gì bạn ấy thích mình, nói ra có khi 2 đứa chẳng chơi được với nhau nữa!”.
Lên đại học, 2 đứa cùng học NEU, cùng khóa 52 khác khoa. Cùng quê, cùng trường, lại còn cùng chơi với nhau nữa nên giúp đỡ nhau cũng nhiều. Mình lúc đầu giúp bạn ấy đi tìm nhà trọ nhưng sang năm 2 thì bố mẹ bạn ấy mua nhà chung cư cho bạn ấy thuận tiện việc học và làm trên này.
Thời gian mới đầu 2 đứa cũng nhiều lạ lẫm, đi đường thì hay lạc đường rồi thấy trên này cái gì cũng đắt, tất nhiên vẫn có nhiều thứ rẻ nhưng mãi sau mới biết. Rồi bị lừa, lừa kiểu đóng phí gia sư này, đóng phí tìm việc này đóng phí tìm nhà trọ còn tí dính vào đa cấp. Thi thoảng đi ăn đi chơi với nhau, mình nhớ có 1 lần mình ốm, bạn ấy còn sang chăm mình.
Thề, lúc đó cảm động lắm và sau lần ấy thì nhận ra 1 sự thật rằng, mình đã yêu bạn ấy. Nhưng lúc đó mình có 2 vấn đề rõ ràng: 1 là mình sợ tỏ tình 2 đứa sẽ không chơi với nhau, 2 là có lẽ bạn ấy cũng nhận ra 1 điều rõ ràng là mình thích bạn ấy nhưng bạn ấy không hề bật đèn xanh, 3 là gia đình mình với gia đình bạn ấy không hợp, bố mẹ bạn ấy rất giỏi và giàu, gia đình mình thì bố mẹ làm công nhân, lương 3 cọc 3 đồng, đến bản thân mình còn phải đi làm thêm để đỡ lấy tiền học tập trên này có được mua nhà, lo mọi thứ, cả xe cộ như bạn ấy đâu nên 2 đứa cứ vậy thôi.
Mình cũng tự hứa với bản thân là phải cố gắng chứng minh cho bạn ấy thấy mình có thể sẽ là người đàn ông của bạn ấy và chứng minh cho cả bố mẹ bạn ấy nữa!
Ra trường, với tấm bằng giỏi, thành tích hoạt động cũng tốt, bạn ấy thi tuyển vào 1 cơ quan nhà nước và đỗ còn mình thì làm 1 công ty ngoài. Mình vẫn cố gắng từng ngày và 2 đứa vẫn chơi với nhau như vậy. Đến khi ra trường 1 năm, sau 1 thời gian 2 đứa vùi đầu vào công việc và bạn ấy đi học thêm văn bằng 2, 2 đứa ít gặp nhau thì bạn ấy khoe với mình là có người yêu. Mình lúc đó kiểu vừa vui vừa buồn, vui vì mãi mới có người yêu nhưng buồn vì mình là người cũng thích và yêu bạn ấy.
Lúc đó nói thật mình cũng nghĩ hơi xấu bụng là “mấy người yêu rồi cưới mối tình đầu luôn đâu mà, chắc chia tay sớm thôi!”, thật sự là nghĩ như vậy.
Nhưng rồi thời gian trôi qua, 1 năm, 2 năm và 3 năm… tình yêu của bạn ấy ngày 1 bền chặt hơn, về công ăn việc làm ổn, thu nhập ổn, còn mình thì vẫn vậy, vẫn đi làm, cũng mới học cao học được 1 năm, lương cũng gọi là cao nhưng ăn thua gì so với bạn ấy và người yêu bạn ấy.
Những gì mình nghĩ khi xưa đến lúc này bị lung lay, mình sợ bạn ấy lấy chồng mất mà không đợi mình và rồi chuyện đó cũng đến. 1 ngày cách đây 1 tháng bạn ấy nói với mình là:
- Tháng sau tớ lấy chồng rồi!
- Ồ thế à, chúc mừng nhé.
- Chúc mừng gì? Cậu có thấy tiếc không?
- Sao cậu lại hỏi vậy?
- À không có gì đâu!
Từ ngày hôm ấy, 2 đứa cũng chẳng nói chuyện với nhau vì bạn ấy bận đủ mọi việc từ công việc đến cưới xin, cách đây 1 tuần bạn ấy gửi thiệp cưới cho mình và mình cũng chỉ cười rồi nhận thiệp, cũng không quên chúc mừng cho bạn ấy.
Ngày hôm nay, cô ấy mặc chiếc váy cưới nhưng chú rể bên cạnh không phải là anh chàng bên cạnh cô 10 năm. Ảnh minh họa.
Ngày hôm nay, cô ấy mặc chiếc váy cưới nhưng chú rể bên cạnh không phải là anh chàng bên cạnh cô 10 năm. Ảnh minh họa.
Và ngày hôm nay, mình ngồi đây, chính thức bạn ấy là cô dâu, chồng bạn ấy nhìn mặc vest chú rể cũng phong độ lắm. Bạn ấy thì mặc chiếc váy cô dâu xinh xắn, xinh như ngày đầu tiên, mình thấy bạn ấy vào lớp mình… hồi mình còn lớp 9 vậy!”.
Ngay sau khi chia sẻ, dòng tâm sự của anh chàng nhanh chóng nhận được sự quan tâm của đông đảo mọi người. Nhiều người cho rằng, chắc đã có lúc cô bạn bật đèn xanh nhưng anh không nhận ra để rồi cả hai không còn đồng hành cùng nhau như trước đây nữa!
Thanh xuân mà, đừng để nó trôi đi vô nghĩa rồi ngồi buồn tiếc ngẩn ngơ.
Theo An Nhiên/Saostar